← Ch.487 | Ch.489 → |
Cửu tôn Lôi pháo cùng nở nụ cười, trong phòng tràn đây không khí hi vọng vui mừng. Đúng vậy, chín kẻ cô độc đột nhiên phát hiện ra một tiểu huynh đệ, còn bé như vậy, đáng yêu như vậy, ai có thể không phát ra nụ cười từ trong lòng chứ?
Lão Thất phát hiện ra Lôi pháo đầu tiên cười vui vẻ nhất nhưng trong lời nói của hắn lại tràn ngập sát ý làm người ta không lạnh mà run:
- Đại ca!!! Chúng ta còn đợi cái gì? Ta bắn một phát hủy diệt tỏa thành này cứu ra tiểu huynh đệ của chúng ta. Động thủ đi!
Lôi Minh thu lại nụ cười, chậm rãi lắc đầu.
- Mọi người tỉnh táo hết lại, nghe một câu của ta - Thần Hoàng đã nói, làm việc phải phân rõ chủ thứ! Mà mục tiêu chủ yếu bây giờ của chúng ta là phá hủy Đấu Thần đảo, giúp Tử Huyết Nhân quét sạch chướng ngại phản công tam đại lục. Như vậy, nếu bây giờ chúng ta ra tay công kích sào huyệt của Francis... có phải là sẽ đả thảo kinh xà hay không đây?
Cửu tôn lôi pháo mặc dù trí tuệ không kém nhân loại, nhưng cũng giống trong nhân loại cũng có người thông minh cũng có kẻ ngu xuẩn. Trí tuệ của Xích Quân cửu tôn không hề như nhau, trong đó lão Thất liền hiện rõ là một sinh mệnh trí năng không đủ thông minh, hắn tức giận nói:
- Đại ca. sợ cái gì! Chín huynh đệ chúng ta đồng tâm hiệp lực thì ngay cả cây Sinh Mệnh cũng có thể hủy diệt! Francis? Hắn đang để chúng ta bận tâm sao?
Lôi Minh cười nhạt:
- Ta bận tâm không phải là Francis! Lão Thất, chớ quên nhưng năm gần đây luôn có ngươi đâm dao sau lưng chúng ta... nữ nhân kia!
Xoẹt, sắc mặt của Xích Quân cửu tôn đều khẽ nhíu lại!
- Đúng, chín huynh đệ chúng ta có sức mạnh hủy thiên diệt địa. Nhưng nữ nhân kia, cũng là kẻ duy nhất ngoài Tứ Ngự Thần Thú đủ để uy hiếp sự tồn tại của chúng ta! Các vị huynh đệ xin hãy suy nghĩ một chút. Nếu chúng ta vì tiểu đệ đệ mà tùy tiện ra tay ở chỗ này. Lại vừa khéo bị nữ nhân kia phát hiện ra. Vậy với trí tuệ của ả. Có thể đoán ra ý đồ chân chính của chúng ta là Đấu Thần đảo hay không đây?
Ánh mắc Lôi Minh quét qua các huynh đệ:
- Tiểu đệ đệ của chúng ta ngay ở trong tòa thành này, không chạy thoát được. Chúng ta không phải vì cứu nó mà bại lộ mục tiêu, mất đi tính bất ngờ của hành động lần này...
Nói cả buổi, cuối cùng mọi người tới tấp gật đầu:
- Không sai. Đợi chúng ta hủy diệt Đấu Thần đảo, rồi trở lại cứu tiểu đệ đệ cũng không trễ!
Lôi Minh đột nhiên xua tay, ra hiệu mọi người không nên lên tiếng, còn tự mình nghiêng tai nghe ngóng gì đó.
Hồi lâu sau. Lôi Minh cười đùa:
- Thám tử của chúng ta ở giáo đình truyền lại tin tức nói giáo hoàng đột nhiên hạ chiếu thay đổi thời gian và địa điểm Luân Minh hội - chuyển tới sau một tháng nữa ở Ôn Tuyền sơn, Đấu Thần đảo!
Xích Quân cửu tôn đều sửng sốt một chút:
- Đại ca, giáo hoàng làm vậy là ý tứ gì?
- Đừng có nhìn ta, Lôi Minh ta không phải là thần toàn năng toàn trí. Không tính ra tâm tư của giáo hoàng! Có điều ta có thể khẳng định là, một tháng sau Ôn Tuyền sơn sẽ tề tụ tất cả các đại nhân vật trong xã hội loài người. Nếu chúng ta đến lúc đó đột nhiên ra tay, phá hủy Đấu Thần đảo, vậy chẳng phải là càng trợ giúp nhiều hơn cho Tử Huyết Nhân sao?
- Đại ca, ngươi muốn...
- Hừ, ta vốn định hủy diệt một Đấu Thần đảo cũng đủ rồi, nhưng giáo hoàng không may lại đem tất cả đại nhân vật của xã hội loài người đưa tới trước họng pháo của chúng ta, như vậy chúng ta còn khách khí cái gì?
Lôi Minh sắc mặt sâm nghiêm phát lạnh:
- Trì hoãn kế hoạch! Một tháng sau, chúng ta hủy diệt quốc quân các nước cùng Đấu Thần đảo một lúc!
Khi Đỗ Trần tới Đấu Thần đảo, Ziege còn đang trên đường trở về, hai thầy trò không lập tức gặp mặt. Có điều Đỗ Trần cũng không nhàn rỗi, hắn trước tiên dùng giải dược mà Sát đưa đến giải cứu những bình dân bị đóng băng, sau đó lại ngầm mật hội với mấy vị giáo công trung thành với Ziege, muốn từ trên người những giáo công này tra ra chân tướng vì sao Ziege đột nhiên bỏ rơi Đầu Thần đảo. Nhưng hắn không ngờ rằng, không một ai có thể nói rõ Ziege vì sao lại làm như vậy!
Không có lựa chọn nào khác, Đỗ Trần chỉ có thể an tâm đợi sư phụ trở về. Nhưng Ziege không đến mà lại là một chiếu thư của giáo hoàng tuyên cáo cho tam đại lục:
- Nghị quyết của đại biểu chúng thần tại thế, kế hoạch ban đầu Luân Minh hội bốn tháng sau sẽ tổ chức trước vào ngày mùng mười tháng ba, địa điểm triệu tập cũng đổi thành Ôn Tuyền sơn, Đấu Thần đảo!
Nhìn chằm chằm vào chiếu thư, Đỗ Trần vuốt mũi tính toán hồi lâu, đột nhiên trong lòng sáng tỏ - thì ra giáo hoàng còn chưa bị dã tâm làm đầu óc mệ muội!
Thực tế, Đỗ Trần trong trận chiến với Kinh Ức Cốc nhìn thấy cái đuôi của Singh lập tức liền phân tích JuJu thú đã diệt vong rồi. Như vậy tiếp theo sẽ là gì? Đương nhiên là Ma tộc mất đi hạn chế, sẽ tức khắc phản công tam đại lục! Đây là việc lớn liên quan đến sinh tử tồn vong của nhân loại. Đỗ Trần sau khi tỉnh lại không dám trì hoãn chút nào, lập tức kêu Đỗ Tư hóa trang thành Đỗ Trần thần tới giáo đình, nói Đỗ Trần thần ở tiền tuyến Sinh Mệnh mê cung phát hiện ra hướng hành động mới của Ma tộc, xin giáo hoàng bệ hạ sớm chuẩn bị!
Mà giáo hoàng mặc dù dã tâm bành trướng, nhưng còn chưa mất trí tuệ chính trị vốn có. Hắn trong lòng biết rõ, Minh hội nhân loại là vũ đài phân chia lại quyền lợi, nhất định dẫn tới nội bộ nhân loại phân tranh không ngừng. Mà loại phân tranh này, tuyệt không thể đợi sau khi Ma tộc tới mới bạo phát ra! Nói trắng ra, chính là muốn lấy ngoài tất phải yên bên trong. Giáo hoàng muốn tranh trước khi Ma tộc giết tới vấn đề nội bộ nhân loại điều chỉnh hoàn tất. Chính vì vậy, Minh Hội tổ chức trước dự kiến là kết quả tất yếu.
Nếu không phải là các vị đại nhân vật ở biển bắc trời nam muốn tề tụ lại cần một khoảng thời gian, sợ rằng giáo hoàng hôm nay nhịn không được đã triệu tập đại hội rồi!
Đợi ba ngày sau, Ziege rốt cuộc cũng trở lại. Đỗ Trần lập tức chạy tới văn phòng làm việc của ông. Câu đầu tiên liền hỏi thẳng:
- Sư phụ, người làm sao lại đem Đấu Thần đảo cho giáo hoàng chứ?
Mấy ngày không gặp, Ziege tự hồ già đi rất nhiều, xua tay bảo Đỗ Trần ngồi xuống, nụ cười rất khổ sở.
- Francis, chúc mừng con tiêu diệt Kinh Ức Cốc, vì nhân loại lập nên kỳ công cái thế. Sư phụ, sư phụ thay nhân loại cảm tạ con!
Đỗ Trần nhíu mày lại.
- Sư phụ, đánh hạ Kinh Ức Cốc là con phải làm. Người trước tiên chớ nhắc đến cái này, người rốt cuộc vì sao...
Ziege ngắt lời Đỗ Trần, đột nhiên chỉ chỉ vào ngực mình.
- Đừng nghĩ nhiều nữa, giáo hoàng không hề ép ta, là ý của sư phụ. Ta... mệt rồi! Không muốn làm cái chức cha của đấu thần thiên hạ này nữa, chỉ muốn yên yên tĩnh tĩnh sống nốt những ngày còn lại, làm một lão nhân bình thường, nuôi chim chóc, trồng cây cỏ...
Ziege trước khi đi tìm giáo hoàng, kỳ thực muốn dùng Đấu Thần đảo đổi lại Kinh Ức Cốc, nhưng không ngờ rằng, thần tướng Đỗ Đức đem chiến tranh thúc đẩy thật sự quá nhanh. Ziege và giáo hoàng mặt này vừa mới đạt thành hiệp nghị, ở mặt kia Đỗ Đức đã băng phong Kinh Ức Cốc...
Mới đầu Ziege còn cố gắng kìm nén phẫn hận từng nổ lực của mình chảy theo dòng nước. Đấu Thần đảo không còn nữa, Kinh Ức Cốc cũng không thoát khỏi vận mệnh diệt vong! Nhưng Avril đến trước khi ông trở về đảo đem chân tướng sự tình nói cho Ziege, Ziege nghe thấy người Kinh Ức may mắn thoát khỏi tai nạn, lòng già được an ủi. Nhưng lại nghe Senna trước khi chết để lại kế giết Thomas. Trong ba hài tử của nghĩa mẫu ngày đó, hai người tàn sát lẫn nhau, chết cùng nhau, chỉ còn lại một lão già mình lẻ loi sống trên đời, đã không còn một thân nhân nào nữa... Cũng vì thế mà mới rồi lời ông nói với Đỗ Trần tâm ý nguộn lạnh, không muốn thanh danh lợi gì thêm, chỉ muốn làm một lão nhân bình thường!
Ziege xua xua tay:
- Ý ta đã quyết, con không cần nói thêm nữa! Francis, còn có hai mươi mấy ngày nữa chính là Minh hội Ôn Tuyền sơn, hiện nay không ít đại nhân vật đều đã lên đảo. Tân viện trưởng tương lai Ferdinand sẽ mời yến tiệc hoan nghênh lần đầu tiên vào đêm nay. Con... mau đi yến hội đi, kết giao thêm chút bằng hữu, con ở trên Minh hội cần rất nhiều bằng hữu.
Đỗ Trần căn bản không thể nghĩ đến giữa Ziege và Kinh Ức Cốc còn có nhiều nội tình như vậy, trong lòng đối với lão sư nghi hoặc chán nản không thôi. Hắn mấp máy môi, còn muốn hỏi thêm chút gì đó, nhưng vừa nhìn ánh mắt trống rỗng của Ziege...
Quái lạ! Ông già này rốt cuộc là gặp phải việc gì, làm sao lại chán nản tới mức này?
Khi Đỗ Trần đi tới nơi tổ chức yến tiệc, trong lòng vẫn tẻ ngắt vô vị. Nhưng liếc qua cả phòng ăn của yến hội, nhìn rõ ràng khách nhân trong đó có ai, Đỗ Trần khóe miệng nhếch lên tâm tình cũng lập tức biến hóa, ngầm nói với chính mình: "Loại trường hợp này lấy bản nhân chuyên ném người là không được rồi!"
Phòng ăn trước sau ba hàng bàn ăn tự phục vụ, ước chừng có bốn năm chục vị khách nhân tụ thành các nhóm nhỏ, tiếng huyên náo không dứt bên tai. Mà xung quanh hàng đầu tiên nói chuyện với nhau đều là người Lanning. Trung tâm là ba người, Lannning vương Baergena và thủ tướng Antoine ở đây và cũng không ngoài ý liệu, người đứng thẳng bên trái Baergena chính là... người làm Đỗ Trần muốn lấy bán chuyên đập, đương kim chỉ có Angius mới có đủ vinh dự đặc biệt này!
Baergena nhìn thấy Đỗ Trần, vẫy tay nói:
- Ha ha, đệ nhất lĩnh chủ của Lanning chúng ta tới rồi! Francis, tới đây nhanh nào, chúng ta đang bàn luận về ngươi đó!
Đỗ Trần vuốt mũi, rảo bước đi tới làm lễ gặp mặt.
- Bệ hạ, vi thần Francis không nhận nổi cái danh xưng đệ nhất lĩnh chủ!
Nói rồi hắn liếc mắt nhìn Angius một cái. Angius lạnh lùng trừng mắt nhìn Đỗ Trần, nhưng hắn tựa hồ nhớ tới cái gì, liền cúi đầu, tránh phía sau người Baergena.
Đỗ Trần cười nhạt, đột nhiên phát hiện cừu hận của mình đối với Angius không còn sâu như vậy nữa. Không phải là quên đi mà là thực lực và địa vị bất đồng mang tới biến hóa tâm lý. Nói trắng ra là, chúng ta căn bản không phải người cùng tầng lớp nữa, vậy còn đáng để bực mình với ngươi sao?
Baergena theo cách thức khách sáo với Đỗ Trần vài câu, chợt hạ thấp âm thanh:
- Francis, ngươi còn là người Lanning không?
Trò diễn tới rồi! Đỗ Trần khẽ kheo mắt:
- Bệ hạ sao nói ra lời này? Francis sinh ra ở Lanning, lới lên ở Lanning, không lúc nào dám quên cội nguồn!
Baergena hơi chút gật đầu:
- Rất tốt! Francis, mặc dù Minh hội còn hai mươi mấy ngày nữa nhưng giáo hoàng bệ hạ đã đưa ra phong thanh hắn nhất nhất tự mình làm Thần Hoàng, Ziege làm đại nghị trưởng. Hai chức vị này danh xứng với người, Lanning ta không có ý kiến! Nhưng phong thanh còn nói, giáo hoàng sẽ ở trên Minh hội cất nhắc ngươi làm một trong những đại nguyên soái, lại muốn Lanning chúng ta ủng hộ...
Một mặt nói, ánh mắt của Baergena âm lãnh đánh giá Đỗ Trần trên dưới. Đáng chết! Francis ngươi là bề tôi, Baergena ta là quân vương, nhưng ngươi ở trên Minh hội lại muốn bò lên đầu ta làm đại nguyên soái... biết điều thì hãy cho ta một câu trả lời thuyết phục vừa lòng!
Đỗ Trần tựa hồ nghe không hiểu ý tứ của Baergena, cười nói:
- Giáo hoàng bệ hạ đã nhắc đến việc này với ta, nếu có thể có được sự ủng hộ của bệ hạ, thật sự là may mắn cho Francis!
Sắc giận trên mặt Baergena thoáng qua: "Cái gì? Ngươi không ngờ mạnh miệng không thẹn mà tiếp thụ rồi? Trong mắt ngươi còn có Lanning vương ta không?" Hắn mìm cười khó đánh giá, đột nhiên đẩy ra Angius sau lưng.
- Đại nguyên soái của chúng ta, mặc dù nói quân doanh của ngươi ngay ở gần lãnh địa của Francis, nhưng cha con các ngươi cũng gần ít xa nhiều. Tới đây, thân cận thêm chút nữa!
Angius không có xảo quyệt được như Baergena. Tự ép mình đi tới, theo ý tứ của bệ hạ cả giận nói:
- Francis, ngươi đừng không biết thân biết phận! Đại nguyên soái liên minh dưới một người, trên vạn vạn người. Ngươi làm rồi, bệ hạ chẳng phải là phải làm Thần Hoàng mới hợp với lễ tiết?
Đỗ Trần chớp chớp mắt.
- Ồ? Chẳng lẽ ý tứ của nguyên soái Angius là... bệ hạ muốn làm Thần Hoàng. Cho nên ngầm hiệu ta trên Minh hội phải ủng hộ bệ hạ?
Angius càng giận dữ dơn, nhưng nghĩ tới bộ dạng và thực lực trước đây của Đỗ Trần còn dám bẻ xương hắn, liền hạ thấp giọng lạnh lùng nói:
- Đừng giả bộ hồ đồ với ta. Một câu thôi, chúng ta đều là người Lanning, đều là thần tử của bệ hạ Baergena! Ngươi đi tìm giáo hoàng, đem vị trí đại nguyên soái nhường lại cho bệ hạ, mình làm tướng quân trong chiến khu của bệ hạ là được rồi!
Đỗ Trần mỉm cười đáp ứng. Nhưng lòng lại nhủ: "Được, ta đi nói với giáo hoàng, nhưng việc giáo hoàng đồng ý hay không đồng ý không ta mặc kệ..."
Tay cầm chiếu thư chính do St. Bowen viết. Đỗ Trần thật sự không muốn lãng phí nước bọt với cái loại "tiểu nhân vật" như Baergena. Hắn kiếm một cái cớ rồi trốn trong một góc, cúi đầu thưởng thức hồng tửu. Nhưng chính vào lúc đó, "bốp", có người ở đằng sau khẽ vỗ lên vai Đỗ Trần- Tuy nói yến hội người nhiều hỗn loạn, tuy nói Đỗ Trần có chút lơ đễnh, nhưng muốn ở sau lưng một thập tam cấp đỉnh phong đấu thần vô thanh vô tức vỗ một cái...
Sau lưng có tới hai nữ nhân, một phu nhân trang phục quý tộc hơn ba chục tuổi, dung mạo thanh tú thân thiết, cười tủm tỉm lộ ra vài phần tinh minh. Một người khác đầy đầu tóc bạc, rất nhiều nếp nhăn, nhìn qua bộ dạng tới tám chín mươi tuổi mà trên khuôn mặt mười phần ngạo khí, vừa nhìn liền biết là nhân vật ở địa vị cao nhiều năm, quen chỉ tay ra lệnh.
Vỗ vai Đỗ Trần là phu nhân trung niên kia. Bà ngẩng đầu cười hì hì nhìn Đỗ Trần còn cao hơn bà nửa cái đầu, vẫy vẫy tay.
- Người là tam thiếu gia Francis của trang viên St. Kain?
Đỗ Trần đánh giá bà một lượt, lắc đầu cười:
- Ta là Francis - Đỗ Trần thần sứ!
Vị lão thái thái kia hừ một tiếng,
- Có gì khác biệt sao? Chẳng phải đều là ngươi?
- Lão nhân gia, khác biệt ở đây rất lớn đó! Ta sớm đã bị trục xuất khỏi gia môn, giờ đã không còn chút quan hệ nào với trang viên St. Kain, chính vì thế không dám nhận câu tam thiếu gia! Hai vị là...
Trung niên phu nhân chỉ vào mũi của mình, động tác rất nhẹ nhàng, trên tửu yến dầy đặc không khí quý tộc này, bà tuyệt đối không được coi là một khác biệt!
- Gọi ta là phu nhân Tishan đi. Đây là cô cô của ta...
Lão thái thái kia phảng phất nhìn Đỗ Trần rất không thuận mắt, lạnh lùng bào tên mình:
- Melina!
Thần sắc Đỗ Trần đột biến, lập tức nheo mắt cười khan hai tiếng che đi, trong đầu chợt xẹt qua một đoạn hội thoại. Snoopy đã nói qua."Con thứ hai tên là Melina, là một loại dị thú sống ở biển. Bất quá hình dạng và dị năng còn là một bí ẩn!"
Chẳng lẽ là, mình trong một tửu yến rất phổ thông lại có thể gặp được dị thú khủng bố tồn tại trong truyền thuyết? Trong lòng Đỗ Trần bật cười, thầm nói, hẳn là trùng tên mà thôi! Vị mà Snoopy nó kia, làm sao có thể tham gia loại tửu yến vô vị của quý tộc này chứ?
Melina lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đỗ Trần:
- Ngươi đã nghe qua tên của ta?
- Được rồi cô cô. Để ta nói đi!
Tishan phu nhân ngắt lời Melina, cười nói:
- Francis, ta chỉ rất hiếu kỳ một việc. Muốn tới hỏi ngươi - vừa rồi đối thoại của ngươi và Angius. Tựa hồ... quan hệ giữa cha con các ngươi rất tệ?
Đỗ Trần khóe mắt liếc Melina, cười nói:
- Phu nhân nói đùa rồi. Ta chẳng những bị trục xuất ra khỏi gia môn, hơn nữa lại bị trục xuất ra khỏi tộc phổ, mất đi họ St. Kain. Hiện giờ ta họ Đỗ. Như vậy ta và người họ St. Kain sao có thể nói quan hệ cha con?
Đáng chết, không đúng rồi! Đỗ Trần nói xong câu này đột nhiên cảm thấy một hơi lạnh từ sau lưng xông lên, nhìn khắp bốn phía, chỉ có lão thái thái Melina kia nhìn chằm chằm vào mình tựa hồ mình và bà ta có thâm cừu đại hận gì đó. Hắn vừa làm vị lão nhân này nhìn cực kì không vừa mắt.
Quả nhiên, Melina thấp giọng cười lạnh:
- Thứ không có giáo dục! Ngay cả cha cũng không nhận, không bằng súc sinh!
Oang, một cổ huyết khí trực vọt lên đầu Đỗ Trần! Thử nghĩ môt chút, một người nắm trong tay mười vạn đại quân, tài phú ngàn vạn, được xưng là ông vua không vương miện của một mảng phía nam đại lục. Đột nhiên thò ra một lão thái thái chửi hắn không bằng chó... sợ rằng không ai còn có thể mỉm cười mà nghe? Huống chi Đỗ Trần xuất thân từ hắc bang đầu đường?
Có điều Đỗ Trần hít sâu một hơi, đem cỗ hỏa khí này mạnh mẽ ép xuống. Melina, cái tên này giống như một tòa núi đè trên đầu! Lão thái thái này nếu như thật sự đúng như Snoopy nói về mụ thì mình tuyệt đối không thể kích động. Trước tiên thăm dò chi tiết! Đương nhiên! Nếu như sau này tra rõ lão thái thái này cùng với vị kia chỉ là xảo hợp mà trùng tên thì... hừ!
Nghĩ tới đây, Đỗ Trần làm ra vẻ không vui chay mày, nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng tiêu chuẩn thiện nhân kính già yêu trẻ, nghiêm mặt nói:
- Lão nhân gia, lời này của người không đúng rồ, phàm việc gì cũng có nhân quả. Người trực diện chỉ trích ta không nhận phụ thân nhưng người có từng nghe những điều Angius đã gây ra chưa? Sự tình ta bị trục xuất ra khỏi gia môn người Einstein đều biết rõ, nhưng hàng vạn vạn người Enistein lại không có một ai chửi Francis này không đúng... nguyên nhân bên trong, lão nhân gia ngài không nghe qua sao?
- Ta không cần nghe, kẻ không cha không mẹ, có mặt mũi gì...
- Cô cô!
Tishan phu nhân nhíu mày khẽ đẩy Melina ra. Cười nói:
- Tính khí của cô cô ta thẳng thắn, ngươi đừng để ý! Có điều... nghe nội dung các ngươi vừa tranh cãi, tựa hồ là tranh chấp địa vị trên chính đàn. Chẳng lẽ cha con các ngươi bởi vì quyền binh mới quyết liệt sao? Xin lỗi! Ta và cô cô mới từ một địa phương vô cùng xa xăm du hành trở về, còn không hiểu rõ lắm sự tình trên đại lục Einstein!
Đỗ Trần thầm nghĩ, Tishan phu nhân này muốn làm cái gì? Quan hệ giữa Angius và mình có cái gì hay mà hỏi chứ?
- Tishan phu nhân, nghe một phía ắt không rõ. Vấn đề của người, ta không tiện trả lời, nếu như người có hứng thú, tùy tiện tìm một bình dân lại mà hỏi, xem xem rốt cuộc là ai đúng ai sai!
Tishan phu nhân cười cười, quả nhiên không hỏi tới Angius nữa, nhưng chủ để xoay chuyển, hỏi:
- Hôm nay chủ trì yến hội là giáo phụ Ferdinand, viện trưởng Ziege sắp rời nhiệm sở. Ngài là đệ tử của viện trưởng Ziege, không định giữ ân sư của mình lại sao?
Nhắc đến Ziege, Đỗ Trần không tự giác phát ra một cỗ ý vị tôn kính so với vừa rồi nhắc tới Angius tuyệt nhiên không giống,
- Lão nhân gia người tự có cách suy nghĩ của riêng mình. Ta thân là vãn bối, chỉ có thể tôn trọng ý kiến của ân sư thôi...
Ồ? Melina kinh ngạc nhìn Đỗ Trần thầm nhủ, cái tên gia hỏa không để cha ruột vào mặt này làm sao lại tôn kính lão sư như thế? Kẻ bất hiểu còn có thể tôn sư trọng đạo sao?
Tishan phu nhân hơi chút gật đầu, lầm bẩm:
- Đúng vậy, Ziege viện trưởng mặc dù từ chức cũng tốt. Thân ở nơi đầu sóng ngọn gióng, theo dòng thối lui mới có thể tránh được cuồng phong bạo vũ...
Đỗ Trần sửng sốt, câu cuối cùng của Tishan phu nhân này nghe ra dường như còn ẩn chứa ý tứ khác... hắn còn muốn hỏi thêm nhưng Tishan phu nhân đã nói ra lời cáo biệt, chỉ là Melina lúc đi vẫn trừng trừng mắt nhìn Đỗ Trần.
Đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, Đỗ Trần trong thần niệm đột nhiên lạnh lùng nói:
- Đỗ Tư, hai nữ nhân này thực lực như thế nào?
Ngũ ca dương dương trả lời:
- Ngươi cũng không phát hiện ra được họ tới sau lưng, như vậy thực lực của họ còn phải nói sao? Ta nói này Francis, Melina... giống tên thứ hai của Tứ Ngự Thần Thú đó! Ngũ ca nhìn qua, vừa rồi Tishan phu nhân kia là dùng tên giả, nhưng lão thái thái kia tâm cao khí ngạo, không thèm dùng tên giả, trực tiếp nói mình tên là Melina!
Đỗ Trần chậm rãi gật gật đầu.
- Lão bất tử này đích xác là dạng tính khí thối tha đó! Ngươi về Đỗ thành một chuyến gọi Snoopy tới cho ta!
Chuyến này vội vàng tới Đấu Thần đảo, lại chỉ có một việc là hỏi Ziege, Đỗ Trần liền không mang theo bao nhiêu người mà chỉ gọi hai hài tử tới bối tiếp sư phụ. Nhưng hiện nay việc liên quan đến Tứ Ngự Thần Thú, vậy không thể không tìm hậu duệ của Tứ Ngự Thần Thú - Snoopy đến! Khi Đỗ Trần tiễn Ngũ ca đi, cũng là lúc đẩy cửa phòng mình. Hắn chỉ thấy Alex và Bối Bối hai tiểu gia hỏa đang nằm trên lưng một người chơi đùa rất vui vẻ!
Đỗ Trần sửng sốt, lập tức vui mừng nói:
- Đại ca, ngươi sao lại tới đây?
Steve trêu đùa hai hài tử, tặc lưỡi nói:
- Minh hội Ôn Tuyền sơn chứ sao! Lúc đó sẽ có bao nhiêu tiểu thư quý tộc xuất hiện chứ? Ta sao có thể không trở lại?
Đỗ Trần cười to nói:
- Được rồi! Ngươi không phải là đi tìm Tuyết Ny a di, muốn làm di phu của ta sao? Làm sao còn có thể nhàn rỗi quay lại gặp ta?
- Ta cũng muốn tìm, bất quá... đừng nói về ta nữa, ngươi cũng có phiền toái lớn rồi!
Liếc mắt nhìn đệ đệ đầu đầy sương mù, Steve chỉ vào mặt mình. Lúc này Đỗ Trần mới để ý tới đại ca giống như bị người ta đánh cho.
- Gặp mẹ chưa? Có bị Melina bên cạnh mẹ đánh cho mặt mũi sưng phù lên không?
← Ch. 487 | Ch. 489 → |