← Ch.007 | Ch.009 → |
Tuy cố tình chịu đòn, Đỗ Trần vẫn không quên thừa dịp đổ vạ chuyện này lên đầu Kaman.
Hắn mím môi ngẩng đầu lên, nét mặt thống khổ, phẫn nộ, chỉ Kaman hét:
"Kaman! Ngươi dám vô cớ ấu đả hậu duệ Thánh huy đấu thần, con trai phó tổng trưởng thống soái bộ, ta phải cho ngươi lên giàn hỏa thiêu."
Kaman cũng thầm hối hận, hắn cơ bản không tưởng ra Francis - một người quý tộc lại đi đỡ đòn cho bình dân, roi này hạ xuống, tuy chỉ là ngộ thương, nhưng ít nhiều cũng phải giải thích với thánh giáo.
Nhưng một thằng ngốc biệt hiệu "sự sỉ nhục của gia tộc St. Kain" chửi mắng hắn, Kaman tuyệt không chịu được.
Hắn dùng roi quất một tiếng "phạch" vào không khí:
"Francis, ta cũng là hậu duệ phong hiệu đấu thần, gia tổ bạo phong đấu thần Alouma. Nếu ngươi còn vinh danh hậu duệ phong hiệu đấu thần, thì đến thánh giáo đề xuất quyết đấu đi. Ta, chanh y võ đấu sĩ cấp hai, Kaman, St. Alouman, Christian lúc nào cũng có thể tiếp ngươi."
"Hừ!" Đỗ Trần hừ lạnh một tiếng, hắn làm sao dám quyết đấu với Kaman, người ta là đấu sĩ cấp hai.
"Kaman, ngươi đúng là không có sĩ diện, rõ ràng biết ta không thể tu luyện đấu khí, còn lừa ta đi đề xuất quyết đấu. Hôm nay..." - Hắn chỉ mấy người đứng xem trước giáo đường - "Mấy trăm người này cùng chứng kiến sự vô sỉ của ngươi."
"Ngươi..." - Kaman tức đến đỏ bừng mặt, nhưng không tìm ra lý do phản biện, chỉ đành phẫn nộ ném roi da trong tay.
Lúc đó, lão Matthew chợt tỉnh, lão nhìn vết roi trên lưng Đỗ Trần, đôi mắt hồng hồng, cố nói:
"Francis thiếu gia, ngài thật thiện lương, chẳng kém thánh huy đấu thần Shigeru."
Những người đứng xem chung quanh giáo đường cũng thở dài, có mấy người còn đứng đối mặt với bức tượng trước giáo đình nói:
"Đây mà là sự sỉ nhục của gia tộc St. Kain à? Ai nói ngài là một tên ngốc? Các vị đấu thần trên cao, ngài là một vị quý tộc thiếu niên tốt bụng."
Quý tộc chịu đòn thay cho bình dân, trong suy nghĩ của những người dân thành St. John, đó là một chuyện đến tưởng tượng cũng không dám.
Nhưng đó không phải do Đỗ Trần cố ý, hắn ngẩng đầu lên trời thề, hắn làm vậy chỉ vì tu luyện Liên Hoa Bảo Giám thôi.
Đám người càng ca ngợi Đỗ Trần, sắc mặt Kaman càng lúc càng khó coi, hắn tức giận nói:
"Francis, hôm qua sau khi chiến đấu với ngươi xong ta phát hiện mất thánh khí, ngươi là người đáng hiềm nghi nhất."
Nào đâu chỉ hiềm nghi, hiện tai món thánh khí đó đang trong túi Đỗ Trần, nhưng hắn ra vẻ chính nghĩa thẳng thắn, bực tức nói:
"Kaman, ngươi lại sỉ nhục thánh huy đấu thần Shigeru, hậu duệ của ngài có làm được chuyện đó không?"
"Đúng đấy, Francis thiếu gia là người tốt, ngài làm sao lại đi ăn trộm!"
Những người xung quanh đều bênh Đỗ Trần. Kaman là người thế nào bọn họ không biết, nhưng thiếu gia Francis thiện lương tốt bụng thì bọn họ tận mắt chứng kiến rồi.
"Kaman thiếu gia, ngài là quý tộc, là hậu duệ của bạo phong đấu thần Alouman không thể đổ oan cho một người tốt."
"Ai, đều là hậu duệ phong hiệu đấu thần, sao lại khác biệt đến thế."
.......
"Câm mồm lại hết cho ta!"
Kaman tức giận, chỉ roi vào đám người:
"Bọn thường dân các ngươi, nếu như dám uy hiếp hậu duệ một vị phong hiệu đấu thần cấp mười, ta sẽ đưa các ngươi lên giàn hỏa thiêu."
Đám người không dám nói nữa, nhưng quan quân thành vệ đội đứng cạnh Kaman nói:
"Kaman thiếu gia, Dương Giác chiến chùy của ngài là thánh khí cấp ba hệ thực vật, muốn bức nó nhận chủ sợ là chỉ có thiên vũ đấu thần cấp chín cùng hệ mới làm được, nhưng công tước Anginus ở gia tộc St. Kain chỉ là huyền vũ đấu thần cấp tám, hơn nữa thuộc tính là hỏa diễm..."
Kaman lạnh lùng nhìn tên quan quân:
"Ngươi muốn nói gì?"
"Ta nói là, không thể do người trong gia tộc St. Kain làm, bởi vì bọn họ trộm về cũng không dùng được. Ta nghĩ, chắc là một vị đấu thần cấp chín đi du lịch đến thành St. John, nhặt được thánh khí của ngài."
Kaman nào không biết quan quân nói có lý, tuyệt đối không thể là Francis trộm thánh khí, nhưng hắn bị Đỗ Trần nhiều lần vũ nhục, nên cũng chỉ mượn cớ đó để công kích Đỗ Trần.
Đỗ Trần càng nhìn vị quan quân đó càng vừa mắt, hóa ra thứ trộm được tên là Dương Giác chiến chùy cấp ba.
Ài, đáng tiếc là bản thân không có đấu khí, không dùng được.
Đột nhiên, hình xăm hoa trên mông trái Đỗ Trần có gì đó quái lạ, tê tê khó chịu, lúc mới đầu hắn còn không để ý, vừa rồi hắn vừa chịu đánh, làm được việc tốt, mông đít tê tê, hoa sen nở cũng là chuyện bình thường.
Nhưng cảm giác tê tê trên mông càng lúc càng khó chịu, Đỗ Trần không thể đứng trước đám đông cới khố xem xét, chỉ đành cắn răng chịu đựng.
Chẳng ngờ, vẻ mặt hắn cắn răng chịu đựng trong mắt đám đông, lại thành thiếu gia Francis chịu đựng ủy khuất, chính đang phẫn hận, tên Kaman thật quá đáng ghét.
Mọi người dùng ánh mắt coi thường nhìn Kaman, tuy miệng không nói, nhưng mấy trăm đôi mắt rõ ràng đang cùng truyền đạt một thông điệp - chúng ta coi thường ngươi.
Gây phẫn nộ cho mọi người không phải là chuyện tốt, Kaman không phải là thằng ngốc, hắn thấy mấy trăm người trước giáo đường đều nhìn mình với ánh mắt không tốt lành gì, chợt hiểu hôm nay đành chịu thiệt.
"Thôi được, Francis, hôm nay ta phải đi tìm thánh khí, không tranh chấp với ngươi."
Nói xong, hắn dẫn người bỏ đi.
Nhưng Đỗ Trần vẫn không chịu thôi, hắn bi phẫn nhìn Kaman, ra vẻ như chịu điều gì oan ức lắm, đại nghĩa đầy trời nói:
"Kaman, ngươi không phải nghi ngờ ta sao? Tới đây, ta đứng đây, ngươi có thể lục soát."
Kaman ngây người, rồi cười nhạt nói:
"Ngươi định hãm hại ta à? Không có thánh giáo hoặc bệ hạ cho phép, ta mà lục soát hậu duệ phong hiệu đấu thần thì sẽ bị đưa lên giàn hỏa thiêu."
Nói tới đó, hắn cười khỉnh hai tiếng:
"Được rồi, ta thừa nhận, ngươi không trộm thánh khí của ta, bởi vì ngươi là sự sỉ nhục của gia tộc St. Kain, cả đấu khí cũng không thể tu luyện, còn muốn bức thánh khí cấp ba nhận chủ? Cứ nằm mơ đi."
Hắn vội vàng bỏ đi.
Đỗ Trần chùi miệng, thầm nghĩ, chẳng lẽ kỹ thuật trộm cắp ở đại lục Iaeste quá lạc hậu? Mở khóa thánh khí rất đơn giản, sao chủ nhân thánh khí lại tự tin như vậy, một mực cho rằng chỉ có siêu cấp cao thủ mới có thể bức thánh khí nhận chủ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Đỗ Trần cũng hiểu, cậy khóa với chế tạo khóa là một cặp mâu thuẫn, muốn cậy khóa thì phải hiểu kết cấu ổ khóa. Nhưng trên đại lục Iaeste chưa từng có ai nghiên cứu linh kiện thánh khí, vì thế chẳng ai biết kết cấu, cũng chẳng ai biết cậy khóa.
Hắc, xem ra kỹ thuật của bản thân trên đại lục Iaeste tương lại tuyệt đối sáng ngời.
Chờ kiếm được một số tiền kha khá, tổ chức một băng trộm cướp, chuyên môn trộm thánh khí đem bán.
Đỗ Trần vẫn chìm trong mộng ảo, nhưng lúc đó cảm giác tê tê càng lúc càng mãnh liệt, hắn thật không chịu nổi nữa, liền nói với Matthew:
"Matthew, hôm nay người của thành vệ đội đều đi vắng, ngày mai chúng ta quay lại. Ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi đòi bồi thường."
Nói xong, Đỗ Trần quay người bỏ đi, trời ạ, mông hắn thật khó chịu quá.
Lão Matthew cảm kích nhìn phía sau Đỗ Trần, rồi đột ngột quay người nói với đám đông trước giáo đường:
"Mọi người nhìn thấy gì không? Ta thấy sự cao cả của những vị thánh huy đấu thần nghìn năm trước. Thiếu gia Francis không phải thằng ngốc thành St. John, ngược lại là sự cao cả của thành này. Ồ sự cao cả vào nhà xí rồi. Hắc, không phải ngài bị đau bụng chứ?"
Đỗ Trần không dễ dàng luồn vào được nhà xí công cộng ven đường, đóng chặt cửa, hắn vội vàng cới khố, sau khi nhìn mông đít mình thì miệng há ra không ngậm lại được.
Nở hoa rồi. Hắn chịu thay lão Matthew một đòn, cuối cùng cũng tích góp được đủ việc tốt, đóa hoa đầu tiên trên mông nở hoàn toàn rồi.
"Cuối cùng lão tử cũng luyện thành cảnh giới đầu tiên của Liên Hoa Bảo Giám rồi." - Đỗ Trần đại hỉ reo.
Chỉ thấy ba mươi sáu bông hoa trên mông hắn kim quang chói lóa, trong đó bông đầu tiên trong ba bông quẻ càn đã hoàn toàn nở hết, bông hoa đáng yêu mềm mại, điều này có nghĩa Đỗ Trần đã bước thêm được một bước trên con đường gần gũi nữ sắc.
Có chút bồi hồi, có chút cảm động. Đỗ Trần nhớ lại lúc làm việc thiện kiếp trước, hắn đưa bà già qua đường, nhặt được bao tiền nộp cho cảnh sát, những việc như thế làm mấy chục lần, đều liều mạng cứu người. Hôm nay thay người chịu đòn, bao nhiêu việc tốt như vậy, hắn mới đổi được một bông sen nở.
Ai, Đỗ Trần thở dài, có thể điều an ủi duy nhất chính là Bảo Giám chỉ xem hắn làm bao nhiêu việc tốt, mà không quản hắn làm bao nhiêu việc xấu, vậy còn khiến hắn - Vô Tỏa Bất Khai - còn tồn tại chút hứng thú.
Nhưng dù thế nào, cũng đã bước xong bước đầu tiên trong ba mươi sáu bước.
Đỗ Trần chính đang vui mừng, đột nhiên, cảm giác tê tê trên mông hắn như xúc lại, ngay sau đó, một luồng khí nóng hình thành trên mông hắn.
Cảm giác này, giống như cao thủ võ lâm tu luyện nội công.
Đỗ Trần ngây người, hắn nhớ lại, Bồ Đào đạo trưởng từng nói, Liên Hoa Bảo Giám hình bát quái này lợi ích khó lường, cùng lúc cảnh giới đề thăng, hắn sẽ từ từ được hưởng lợi.
Chẳng lẽ lợi ích việc đóa hoa đầu tiên nở tới rồi?
oOo
← Ch. 007 | Ch. 009 → |