← Ch.0068 | Ch.0070 → |
Thái Thượng đoạt mệnh cung chính là nơi hung địa chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chỉ cần là người tu luyện thì có rất ít người không biết đến sự tồn tại của nơi này.
Nhưng mà trong thiên hạ, người biết chính xác về Thái thượng đoạt mệnh cung cũng là ít lại càng ít.
Cho nên mới được gọi là hung địa trong truyền thuyết, chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết của mọi người, nhưng lại thực sự tồn tại.
Thái Thượng đoạt mệnh cung có lúc khiêm tốn, có lúc phách lối. Lúc khiêm tốn, có thể mười năm cũng không có một gã sát thủ xuất thế, mà lúc phách lối thì xuất thế chính là một tôn sát thần.
Thái Thượng đoạt mệnh chung rốt cuộc có bao nhiêu tên sát thủ, vấn đề này e là không có người nào có thể trả lời!
Nhưng chỉ cần là sát thủ từ trong Thái Thượng đoạt mệnh cung tẩu xuất thì mỗi một người đều là anh tài VIP, người này nhất định danh chấn thời đại.
Mà tên sát thủ thiếu niên lạc phách kia tẩu xuất từ Thái thượng đoạt mệnh cung, tuổi hắn tuyệt đối không quá hai mươi nhưng mà tu vi của hắn có thể đủ lực chém chết tu sĩ lão bối.
"Ùng ùng!"
Phía trên Tiềm long biệt viện giăng đầy cuồng phong mây tản, ngũ đầu cự ảnh của Kỳ ngưu hư ảnh bay lượn trong không khí mang theo chiến uy hủy thiên diệt địa, chẳng qua chỉ là dư âm mà đã làm cho ba tòa cổ mộc bên cạnh lầu các bị nghiền thành bột mịn.
Một vị trưởng lão người mặc áo bào màu trắng, cầm trong tay một cái cự đỉnh, dường như là muốn xoay thần thạch đến một phương nào đó, liếc qua liếc lại khắp bốn phương tám hướng, từng vòng chiến uy và khí lãnh biến thành từng ngọn Long quyển đại phong.
Ba vị đại trưởng lão đồng thời xuất thủ tưởng chừng như ba vị thần hạ xuống, áp bách lên bọn tiểu bối Phong gia làm cho chúng ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.
Tên thiếu niên lạc phách kia thì ngược lại, tuy là cùng lúc chống lại với ba đại trưởng lão nhưng vẫn thản nhiên, khí tượng trên người càng phát ra dày đặc hơn.
Một mảnh tinh không sáng chói ở trên đỉnh đầu hắn xoay vòng, ba trăm sáu mươi tinh tú xoay tròn không ngừng mang theo vận luận thiên đạo cùng thôn phệ vô hạn khí sát phạt.
- Hắn lại muốn xuất kiếm!
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm tay của tên thiếu niên lạc phách, đó là cánh tay nguy hiểm của một tên sát thủ.
- Làm sao ngươi biết?
Phong Tiên Tuyết tỏ vẻ không tin, ngay cả nàng cũng không cách nào nhìn thấy rõ bóng dáng của bốn người kia, Phong Phi Vân thì càng không thể thấy được.
"Phốc!"
Vừa dứt lời, một tiếng kiếm phá vỡ không gian, tiếp đó lại kèm theo một tiếng thét thảm, một mảng huyết vũ rơi vẩy trên mặt đất.
"Thình thịch!"
Vị trưởng lão thi triển di hình hoán vị kia bị hắn một kiếm đâm rách mi tâm, từ trên rớt xuống, tại nơi mi âm có một cái lỗ nhỏ như ngón tay, có chất lỏng bạch sắc cùng hồng sắc chảy ra.
Lại một vị trưởng lão chết trong tay của hắn!
- Tên thiếu niên lạc phách này nhất định là ma quỷ, đánh chết thêm một vị nhân vật cấp trưởng lão khác cũng chỉ dùng đến một chiêu.
Một đứa con cháu Phong gia đời thứ năm bị dọa đến co quắp trên mặt đất, cả người đều giống như bị mất đi khí lực.
Những tên con cháu Phong gia khác cũng không khá hơn là mấy, mỗi một người đều cảm thấy da đầu ngứa ran giống như là tận thế đang quá bộ đến vậy, thật là làm cho người ta muốn phát điên.
Tên thiếu niên lạc phách lại xuất kiếm một lần nữa, như một đạo cầu vòng kinh sợ phá vỡ trường không, kiếm nhanh nhưng lại bị một vị trưởng lão khác dùng cự đỉnh cản lại phát sinh ra tiếng âm vang.
"Thình thịch!"
Nụ cười trên mặt vị trưởng lão kia còn chưa biến mất cũng đã cứng đờ, hóa ra là thanh thiết kiếm kia đã chém nát cự đỉnh, một kiếm mà xuyên qua tim của hắn.
Vị trưởng lão thứ hai bị mất mạng!
Giờ khắc này, sát khí trên người tên thiếu niên lạc phách càng ngày càng thịnh, thật giống như mặt trời giữa buổi trưa tỏa ra ánh sáng không có gì sánh kịp.
Vị trưởng lão cuối cùng kia, người mà có tu vi cường đại nhất lúc này trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh sợ, thực lực trên người ngưng tụ, hiện ra khí thế không có gì sánh kịp, một chưởng đánh ra ngũ đạo thần hoa, ngưng tụ thành Ngũ chích kỳ ngưu!
"Vèo!"
Một đạo kiếm quang quét qua ngang trời, đem Ngũ chích kỳ ngưu chém thành khói xanh.
Một cái đầu của người già bay lên, rơi xuống cách đó mấy trăm trượng, rơi ra từng mảnh vụn huyết nhục.
"Xào xạc!"
Một luồng gió lạnh đập vào mặt làm cho Tiềm long biệt viện vốn sầm uất hưng thịnh trở nên hiu quạnh mấy phần.
Trên chóp mũi mỗi người đều lượn lờ mùi máu tanh, phóng tầm mắt nhìn lại thì giống như đang đi tới trận Tu la!
Tên thiếu niên lạc phách đứng ở giữa máu và xác chết, cơ thể đứng thẳng, y phục trên người dính đầy vết máu, bảy, tám vết thương trên người đang có huyết dịch chảy nhỏ giọt xuống đất.
Hắn vẫn nắm chặt kiếm, thật giống như một tôn tử thần!
Tứ đại trưởng lão trong Tiềm long biệt viện đều chết trong tay hắn, đều là một chiêu mà mất mạng, một phát trúng ngay chỗ hiểm.
Phong Tiên Tuyết cũng đã sớm bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, có vẻ như muốn nôn mửa, lúc ánh mắt của tên thiếu niên lạc phách nhìn nàng chăm chú thì càng làm cho nàng không kiềm chế được mà phải lùi về phía sau hai bước. '
Đây là một loại bản năng sợ hãi!
- Nàng không phải là vợ của ngươi mà!
Tên thiếu niên lạc phách lạnh lùng nói.
Phong Phi Vân vội vàng đứng chắn trước người của Phong Tiên Tuyết, nói to:
- Nhìn cái gì vậy, nàng càng không phải là vợ của ngươi mà!
- Ta không thích trêu ghẹo nữ nhân có chồng!
Tên thiếu niên lạc phách nhẹ nhàng lau chùi thanh kiếm trong tay, thanh âm mang theo hàn khí.
Phong Phi Vân nhất thời tỉnh táo tinh thần, cười nói:
- Nàng vẫn cam tâm tình nguyện bị ta trêu chọc, mắc mớ gì tới ngươi, tiểu tử, ngươi có muội muội hay không? Lần sau ta sẽ trêu ghẹo nàng ấy thử xem?
- Muội muội?
Tên thiếu niên lạc phách sờ sờ miếng thẻ tre trong ngực, trong mắt lóe lên một tia nhu sắc rất có tình người, nhưng mà tia nhu sắc này rất nhanh đã bị sát ý thay thế, hừ lạnh một tiếng rồi thu tầm mắt lại, xoay người rời đi.
- Ngươi thật sự là một người rất đáng ghét, nếu như lần sau ta gặp lại, ta nhất định sẽ giết ngươi.
Thân hình tên thiếu niên lạc phách lóe lên, sau một khắc đã đứng trên đỉnh tường rào thật cao của Tiềm long biệt viện.
- Tại sao không phải là giết ngay bây giờ?
Phong Phi Vân cười nói.
- Bởi vì không có thời gian.
Tên thiếu niên lạc phách tựa như là rất gấp, ánh mắt của hắn nhìn về nơi xa xa, hình như muốn đi gặp người nào đó.
Hắn liền bỏ đi, nhưng mà sau lưng hắn lại truyền tới thanh âm lải nhải của Phong Phi Vân.
- Này! Gặp nhau chính là duyên số, để lại danh tính, thế nào?
Phong Phi Vân đuổi theo.
- Nếu tìm sát nhân đao, lại tìm Đỗ Thủ Cao!
Tên thiếu niên lạc phách giống như một con chim lớn mà bay đi vậy, xông thẳng lên bầu trời cao, biến mất giữa nhưng mái hiên lầu các mênh mông.
Thanh âm của hắn vẫn quanh quẩn không không trí, hồi lâu không dứt.
- Đỗ Thủ Cao! Cái tên này nhất định sẽ vang dội khắp Nam thái phủ trong một thời gian ngắn!
Phong Phi Vân nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, trong miệng lẩm bẩm, vẫn còn mang theo một nụ cười:
- Rõ ràng xách theo thanh kiếm, lại nói sát nhân đao, người này chẳng lẽ đầu óc bị va vào cửa hay sao?
- Đầu của hắn hiển nhiên không có bị va vào cửa, chẳng qua là ngươi chỉ thấy kiếm của hắn, vẫn còn không nhìn thấy đao của hắn. Hoặc là nên nói ngươi còn chưa có tư cách thấy hắn dùng đao.
Phong Tiên Tuyết đi tới, trong mắt mang theo sự khó hiểu nồng đặc, nói:
- Hắn thật sự bởi vì không có thời gian mới không giết ngươi?
- Mẹ kiếp, muội rất muốn ta chết dưới kiếm của hắn sao?
Phong Phi Vân nói.
- Cái miệng bỉ ổi giống như của ngươi mà có thể sống sót thật là một kỳ công.
Phong Tiên Tuyết cười nói.
Vẻ mặt Phong Phi Vân ngưng trọng, nói:
- Thật ra hắn không có giết ta thì tổng cộng có hai nguyên nhân, thứ nhất, hắn đích xác là không có thời gian, hắn đến Tiềm Long biệt viện kích sát Phong Vũ rất hiển nhiên vì trong ngực Phong Vũ có miếng thẻ tre kia, còn trên thẻ tre kia rốt cuộc có khắc cái gì thì không biết được. Nhưng mà có thể khẳng định một chút, người muốn miếng the này nhất định không phải là hắn, mà là thuê hắn tới giết người.
- Thuê người?
Phong Tiên Tuyết kinh ngạc.
- Đỗ Thủ Cao là một gã sát thủ, sát thủ muốn giết người thì điều kiện tiên quyết chính là phải có người bỏ tiền!
Phong Phi Vân nói.
- Hắn phải đi gặp người thuê hắn sao?
Ánh mắt Phong Tiên Tuyết lóe lên một tia thần thái khác thường, nhìn Phong Phi Vân chăm chú, Song đồng trong mắt mập mờ sát ý.
Cả người Phong Phi Vân hơi run lên, nhẹ nhàng quay người đi, ánh mắt hướng về bốn phía mà nhìn chăm chú, Đỗ Thủ Cao cũng đã đi rồi, làm sao mà mới vừa rồi hắn còn cảm giác được một tia sát khí, chẳng lẽ là hắn sản sinh ảo giác?
Chắc là ảo giác!
Phong Phi Vân gật đầu, nói:
- Hắn chắc là đã đi gặp người thuê hắn rồi. Nhưng mà cái này chẳng qua chỉ là nguyên nhân thứ nhất là hắn không giết ta, còn có nguyên nhân thứ hai.
- Là gì?
Phong Tiên Tuyết nói.
- Hắn bị thương rất nặng, đừng nói là giết người, coi như là hắn ở lại đây thêm một khắc nào nữa thì hắn đều có thể sẽ ngã xuống đất mà không dậy nổi.
Phong Phi Vân nói.
← Ch. 0068 | Ch. 0070 → |