← Ch.0090 | Ch.0092 → |
Trong thâm cốc, quỷ ảnh càng ngày càng ngưng tụ, dữ tợn vô cùng, ngũ quang khoa trương, có con mắt to chừng như nấm tay, có con hàm răng cứ như tấm thép, có con lỗ tai dài đầy lông lá.
Bọn chúng cảm nhận được khí tức từ trong Thương sinh động phủ dưới lòng đất truyền ra nên càng lúc càng trở nên điên cuồng, mang theo lực lợi trảo hủ thực (ăn mòn), đem bức tường Nhất muội nguyên hỏa do Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết tạo thành cũng bị công phá.
"Ầm!"
Trong quang hoa chói mắt có nhiều ngọn hỏa diễm vỡ vụn rơi xuống, đem những hòn đá trên đất bị đốt cháy đen, phát ra tiếng xuy xuy.
"Ùng ùng!"
Khe nứt dưới nền đất càng lúc càng rộng ra, lúc đầu rộng chừng một ngón tay, tiếp đó lại rộng khoảng một bàn tay, sau đó là rộng một thước và đến cuối cùng đã rộng tới hơn mười trượng.
Tựa như một tòa vực thẳm nằm ngang trước mắt, phía dưới mơ hồ, có tiếng rít chói tai từ dưới đáy truyền tới, giống như có vô số thanh kiếm bay ở phía dưới vậy.
Cửa động thương sinh động phủ thì treo lơ lửng ở giữa vực thẳm, trên cửa động có một tấm bia đá cổ kính vắt ngang, văn tự khắc bằng mực xanh mực đỏ: "Thương sinh dĩ tử, vạn vật nhất diệt."
Đã mấy ngàn năm trôi qua, thế sự thay đổi, năm tháng luân chuyển, văn ấn cổ xưa trên kia cũng đã phai mờ đi không ít, gần như không thấy rõ nữa!
Trên cửa động, một đạo quang hoa rực rỡ bắn ra từ trong cái khe làm người khác nhìn thấy mà giật mình, quả thật giống như ánh nắng mặt trời vậy, làm cho người khác không thể nhìn thẳng vào.
- Aaa! Thứ gì vậy?
Phong Tiên Tuyết đang đứng bên cạnh khe nứt, chợt cảm giác được phía sau có một cánh tay đang ngấm ngầm bóp chặt cổ nàng, cơ thể không khống chế được mà rơi xuống phía dưới.
"Thình thịch!"
Một tảng thổ thạch thật to bị nàng giẫm lên bị vỡ nát, trong lòng bàn tay nàng xuất ra một đạo bạch luyện, đánh về phía trên, muốn bay ngược lại lên tận trời, nhưng mà một luồng sức mạnh ở phía dưới lại vượt quá xa tưởng tượng của nàng, bạch luyện trong nháy mắt bị gãy lìa.
- Cái quái gì vậy?
Phong Phi Vân không có bất cứ do dự nào, nhảy thẳng xuống khe nứt, đưa tay nắm lấy cánh tay Phong Tiên Tuyết, cánh tay kia chợt vỗ vào vách đá bên cạnh, toàn bộ bàn tay in sâu vào trong vách tường đá.
Ở trong giờ phút nguy cấp này, rất có thể nhìn ra được chủ tâm của một người. Phong Phi Vân biết rõ phía dưới vực sâu nguy hiểm vô cùng, ẩn núp biết bao sinh vật nguy hiểm đáng sợ, nhưng vì cứu nàng, vẫn không có bất cứ do dự nào mà tung người nhảy xuống.
Thiên hạ còn có người nào có thể làm được như hắn không?
- Còn nói không thích muội?
Trong lòng Phong Tiên Tuyết cảm động tột cùng, nàng hiểu được sau này dù cho là vì Phong Phi Vân mà chết thì nàng cũng sẵn lòng.
Đúng là mối tình đầu của tuổi trẻ, si tình cũng không ngốc!
- Lên trước rồi hãy tính!
Hai cánh tay Phong Phi Vân đồng thời phát lực, huyết dịch trong người cứ như là nước sôi trong chảo dầu, bộc phát ra sức mạnh kinh người, muốn đem Phong Tiên Tuyết ném lên trên mặt đất.
Nhưng vào lúc này, một đạo chưởng ấn cực đại từ sâu dưới vực thẳm xông thẳng lên, một chưởng đánh vào lồng ngực Phong Phi Vân, thực lực của một chưởng này quả thật "đào núi lấp biển", đánh thẳng vào làm cho bộ ngực hắn lõm xuống, tiên diệp nhỏ giọt thành dòng.
Hắn vẫn không buông tay, tiên diệp theo cánh tay hắn nhỏ xuống, từng giọt từng giọt rơi vào mặt Phong Tiên Tuyết.
Hắn cắn răng thật chặc, lần nữa dụng lực.
"Thình thịch!"
Chưởng ấn thứ hai lại từ phía dưới vực thẳm đánh bay tới, chưởng ấn tựa như một phiến mây đen to lớn, trực tiếp đánh vào người Phong Phi Vân làm cho hắn bay lên cao đến trăm thước, sau đó "thình thịch" một tiếng, hắn ngã trên mặt đất ở thâm cốc.
Bụi đất bay lên, nện một phát tạo thành một cái hố có hình người.
- Con mẹ nó, tại sao lại tồn tại một vương triều Thần Tấn cường đại như vậy chứ!
Phong Phi Vân xoa xoa mông, bụm ngực lại, trong miệng phun ra một ngụm máu đen.
Hắn bò đến bên cạnh khe nứt, nhìn về phía vực thẳm, chỉ thấy có một luồng sức mạnh vô hình từ trong cái khe kia đã lôi Phong Tiên Tuyết vào trong Thương sinh động phủ.
"Leng keng!"
Phong Phi Vân cảm giác được có cái gì đang rung rung kịch liệt trong ngực, phát ra tiếng đong đưa như chuông đồng hồ, tựa như tiếng chuông điều khiển người chết của cản thi nhân.
- Thẻ tre!
Cái gì đó đang rung động kịch liệt chính là miếng thẻ tre to chừng bàn tay, nhưng mà lúc này đồ văn địa mạo trên thẻ tre đều đã bị thay đổi, di chuyển xiêu xiêu vẹo vẹo, vậy mà cuối cùng lại hóa thành hình dạng một miếng phù lục.
Bốn chữ "Thương sinh động phủ" trên thẻ tre cũng biến thành "Thương sinh động phù".
- Chẳng lẽ miếng thẻ tre này... Không, thương sinh động phù dẫn động một người nào đó đang tồn tại trong thương sinh động phủ cho nên ở nơi này mới phát sinh biến đổi kinh hoàng như vậy?
Dù sao thì Phong Phi Vân cũng cảm thấy không chỉ có như vậy mà thôi, nhất định còn có cái gì đó mà hắn từng trải qua rồi, nhưng lúc này lại không thể nhớ ra được
← Ch. 0090 | Ch. 0092 → |