← Ch.0120 | Ch.0122 → |
Phong Phi Vân cảm thấy không sao nói rõ được, nhưng cũng lười cùng nàng ta giải thích nhiều như vậy, bà nương chết bầm này lại có thể tố cáo bẩm báo với Phong gia, như vậy thì cũng không coi là thứ tốt lành gì, một chút thiện cảm trước đây dành cho nàng cũng không còn sót lại chút gì cả.
- Muốn chiến thì liền chiến, nói nhảm nhiều như vậy chi?
Tay của Phong Phi Vân nâng vô địch thiền trượng lên, khí thế trên người liên tục nâng lên, cùng với cả bức tường thành dưới người đều liên tiếp vùng lên, muốn mượn địa thế khí, cùng Đông Phương Kính Nguyệt liều mạng.
Nếu nói thế khí là một loại rất mơ hồ gì đó, chính là tinh, khí, thần của một người, tinh khí nếu như cường đại, một người liền có thể phát huy ra chiến uy vượt quá bình thường.
Nhưng mà thế khí lại không chỉ có thế khí của ngươi, trong này cũng bao gồm cả thế khí thiên khí, thế khí đại địa, thậm chí là thế khí của tuyệt đỉnh cao thủ bên cạnh.
Chỉ có điều lúc tu sĩ tác chiến, có thể đem thế khí của bản thân điều động được cũng là ít lại càng ít, huống chi điều động thiên thế, địa thế.
Thiên thế và địa thế đều là bàng bạc mà mênh mông, cho dù thật sự tồ tại, cũng không có thể dễ dàng điều động, nhưng mà một khi điều động được, lại có thể phát huy ra sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.
Tường thành nội thành duới chân Phong Phi Vân cao trăm trượng, dầy chín trượng, giống như một tòa sơn lĩnh màu xanh, nối liền đại mạch dưới lòng đất, dĩ nhiên là một nơi mà địa thế cuộn trào mãnh liệt.
Bây giờ tu vi Phong Phi Vân quá yếu, chỉ có thể nhân được một ít địa thế mà thôi, nhưng vẫn làm cho chiến lực của hắn tăng lên ít nhất ba tầng, khí thế trên người vẫn là không biết tăng lên gấp bao nhiêu lần, vậy mà cùng với Đông Phương Kính Nguyệt ngang vai ngang vế, chẳng mảy may rơi xuống phía dưới.
Tiểu tử này quả thực kỳ lạ, đột nhiên lại tăng cao mấy phần khí phách, hơn nữa... hơn nữa, dù sao thì ta vẫn cảm thấy hắn đã hóa thành một khối bia đá to lớn khác, đứng sững ở trên đầu tường, cùng với cả Tử Tiêu phủ thành đều nối liền cùng một chỗ.
Đông Phương Kính Nguyệt tuy là từ trên cao nhìn xuống, chiếm hết ưu thế, nhưng dù sao cũng cảm thấy không cách nào trấn áp nghiền nát được hắn.
- Phong Phi Vân, tên tiểu tạp chủng ngươi, lại dám xông đến Tử Tiêu phủ thành, giết huynh đệ trong gia tộc Phong gia, ta đã đem chuyện này bẩm báo gia chủ, một khi rất nhiều cao thủ Phong gia chạy tới, ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát.
Hai đạo bạch quang từ đằng xa bay vọt tới, rất nhanh đã rơi xuống trên đỉnh tường thành, cùng Phong Phi Vân cách nhau ngoài trăm trượng, chính là Phong Lăng Cơ và Phong Đào, hai vị tài tuấn nghịch thiên.
Hai người này cũng không phải là loại người bình thường, thần cơ trong cơ thể kiên cố, toát ra thần quang lấp lánh, mang theo chiến khí bức người.
Ánh mắt Phong Phi Vân hơi nghiêng, căn bản không nhìn thẳng hai người này mà liếc mắt, nói:
- Từ lâu ta đã không phải là người của Phong gia, bọn họ như thế nào mà được coi là tộc huynh của ta, ta chỉ là giết hai người qua đường mà thôi.
Trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt hiếu kỳ, Phong Phi Vân làm sao lại đột nhiên bị trục xuất khỏi Phong gia, điểm này thật ra đã nằm rất xa ngoài dự đoán của nàng. Tuy là tên tiểu tử này đáng ghét, nhưng vẫn là tài hoa khá xuất chúng, chắc là phải được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng nhân tài mới đúng, làm sao trái lại lại bị cường giả Phong gia truy sát?
Theo nàng, tiềm lực của Phong Phi Vân lại nằm trên hai vị tài tuấn nghịch thiên Phong gia ở đó, tuyệt đối sau này được coi là một vị cự kình, nàng dưỡng thương vừa mới xuất quan, rất nhiều thức cũng còn chưa rõ lắm.
- Đại ca, nói nhiều với tên tiểu tạp chủng kia làm gì, hắn ngay cả Tứ tiểu thư của gia tộc Ngân Câu cũng dám làm nhục, còn có chuyện gì hắn làm không được, mẹ hắn là yêu nghiệt, hắn càng là một tên yêu nghiệt.
Phong Đào cầm trong tay cây trường thương đỏ thẫm, chiến ý trên người càng lúc càng thịnh.
Trong mắt Phong phi Vân bạo xạ ra hai đạo sát quang, quát lạnh một tiếng:
- Muốn chết sao!
Vô địch thiền trượng trong tay Phong Phi Vân nhanh chóng truyền lực, phát ra tiếng va chạm leng keng, dày đặc như hạt mưa, muốn đâm thủng tên kia.
Nhưng mà thiền trượng vô địch của hắn còn chưa có tấn công đến, Phong Đào cũng đã bay ra ngoài, bị người ta bạt tai một cái văng ra xa, cơ thể lộn vòng trên không trung bảy trăm hai mươi vòng, cuối cùng lại rơi vào cổn đại hồ lô rồi ngã lăn ra ngoài.
Mặt của hắn sưng vù như đầu heo vậy, hàm răng trong miệng cũng rớt đi rất nhiều, cùng với việc hợp lại vả vào miệng cũng không kém gì, máu liên tục rỉ ra, đầu óc hắn choáng váng từ dưới đất bò dậy, kêu khóc bằng đầu lưỡi:
- Cùng nhau? Cùng nhau hả? Cùng nhau đánh ta sao?
Đông Phương Kính Nguyệt:
- Ta, ta đánh.
- Ngươi là ai, dựa vào cái gì mà đánh ta, ngươi có biết ta là ai không?
Đầu lưỡi Phong Đào cuối cùng cũng khá hơn một chút, ít nhất cũng có thể nói chuyện rõ ràng, nhưng mà đầu sưng vù như đầu heo vậy... haizzzz, khiến cho ngươi ta lo lắng mà.
- Ta không có rảnh rỗi để biết ngươi là ai, nhưng mà nếu như ngươi nói lung tung, ta liền giết ngươi, không có người nào có thể làm gì được ta. Ngươi nhớ kỹ cho ta, tứ tiểu thư gia tộc Ngân Câu là nhân vật bực nào, há có thể bị một người như Phong Phi Vân làm nhục, Phong Phi Vân xách dép cho nàng cũng không xứng.
Trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt lúc này rất hận, bây giờ đã không nói nên lời, nàng rất không muốn để cho người khác biết quan hệ dây mơ rễ má của nàng và Phong Phi Vân, nhưng vẫn là bị truyền ra ngoài.
Chuyện này chỉ có nàng và Phong Phi Vân biết được, nàng hiển nhiên không có thể nói ra, như vậy cũng chỉ có thể là tên Phong Phi Vân miệng rộng kia nói, sớm biết hắn sẽ nói lung tung thì đã sớm giết chết hắn rồi.
Ánh mắt nàng lạnh lẽo như đao, lạnh lùng trừng ở trên người của Phong Phi Vân, năm ngón tay đã nắm thật chặt.
Phong Phi Vân hai tay khoanh lại, cười khẩy, tự tạo nghiệp không thể sống yên, bản thân chạy đến Phong gia tố cáo, những tin đồn này càng truyền càng lệch, cũng là đáng đời ngươi.
Phong Đào hiển nhiên không biết Đông Phương Kính Nguyệt, hiển nhiên lại càng không sợ nàng, lạnh lùng nói:
- Có một vị đại hiền năng tận mắt thấy tứ tiểu thư gia tộc Ngân câu vì tình truy sát Phong Phi Vân, theo như địa vị vị đại hiền năng này, không có khả năng nói láo.
- Vì tình truy sát?
Cho dù tâm tình Đông Phương Kính Nguyệt khá hơn thì lúc này cũng đã bùng nổ.
- Không sai, vị đại hiền năng kia chính là một vị nhân sĩ biết rõ mọi chuyện, biết được hai người không hẹn mà gặp ở thành Linh Châu, sau đó vừa gặp đã yêu, sau đó tứ tiểu thư gia tộc Ngân Câu lại có cốt nhục của Phong Phi Vân, tứ tiểu thư ép Phong Phi Vân chịu trách nhiệm, Phong Phi Vân không chiu, tình cảm hai người rạn nứt, tứ tiểu thư lấy đại tu vi luyện hóa cốt nhục thân sinh trong thân thể, thề phải giết người phụ tình, hai người truy đuổi trở thành đại địch sinh tử, không chết không thôi.
Lời nói của Phong Đào chuẩn xác, trong lời nói không thiếu việc hiểu rõ tình hình mà căm phẫn, tuyệt đối không giống như lời nói dối bịa đặt.
Vừa là vừa gặp đã yêu, vừa là có bầu mang cốt nhục, còn có tình cảm rạn nứt, nhân ái sinh nhân, con mẹ nó, cái phiên bản này thực sự rất không đáng tin cậy, khiến cho Phong Phi Vân cũng toát mồ hôi hột, chỉ sợ Đông Phương Kính Nguyệt bất ngờ nổ tung, đem một nửa Tử Tiêu phủ thành đều bắn nổ thành trăm mảnh.
Dĩ nhiên trong lòng hắn cũng có chút xúc động, vị đại hiền năng này có sức tưởng tượng và lực suy đoán thực sự rất là cường đạo, con mẹ nó, rốt cuộc thì vị đại hiền năng kia là thằng cha nào?
← Ch. 0120 | Ch. 0122 → |