← Ch.0427 | Ch.0429 → |
Trăng và tuyết đan xen vào nhau trong cảnh đêm, đêm nay vốn là một đêm tuyệt diệu, ôm tình nhân, ngồi dưới cửa ngắm tuyết, ngắm trăng, nhưng mà cảnh đẹp này đã trở nên xa vời.
Bị vài đạo tà khí lẫm liệt phá tan, tuyết không đẹp, trăng càng không đẹp.
- Sau nhật thực là lúc trời tối nhất chỉ diễn ra trong một phút. Trong thời gian ngắn này chúng ta đồng loạt xông lên, đến lúc đó nhất định tranh chấp không dưới, ngược lại không ai tới trước mặt thánh bia. Ta có một đề nghị, thừa dịp trời còn chưa tối nhất, chúng ta sao không quyết chọn ra người mạnh nhất?
Tiết Trường Tiếu nói ra.
- Đề nghị này có thể thực hiện được, nhưng mà đệ tử Vạn Tượng Tháp ở đây thật sự quá nhiều, chúng ta là đồng môn, như vậy quá thiệt thòi.
Có người nói như thế.
- Vạn Tượng Tháp, ha ha! Chỉ là một đám ô hợp, nói xằng thành thánh địa võ học đệ nhất thiên hạ, những năm qua đã sớm suy sụp rồi.
Trên chiếc Hồng Nha Phi Hạm ở giữa hồ có âm thanh mang theo lực xuyên thấu rất mạnh.
Chiếc Hồng Nha Phi Hạm vô cùng khổng lồ, có thể cưỡi vạn người, phía trên đen kịt, ngay cả một cái đèn cũng không đốt lên, cho không người ta cảm giác thần bí.
- Ai kiêu ngạo như vậy, dám không đặt Vạn Tượng Tháp vào trong mắt?
Trữ Phong Đao ngồi trên kim thuyền, đối diện với Hồng Nha Phi Hạm ở xa xa.
- Chẳng lẽ ta nói sao sai?
Trong Hồng Nha Phi Hạm truyền ra tiếng cười lạnh:
- Nhớ năm đó Vạn Tượng Tháp thánh địa, mỗi một thần tháp đều là tồn tại chí cao vô thượng, thiên hạ anh kiệt, chín tầng đều là từ trong Vạn Tượng Tháp đi ra, khi đó Vạn Tượng Tháp phong quang bực nào, lực ảnh hưởng còn mạnh hơn vương triều rất nhiều.
- Nhưng mà hôm nay Vạn Tượng Tháp đã suy sụp lơi hại, trong thiên hạ bát đại thiên tài cấp sử thi, Vạn Tượng Tháp không có một ai.
- Vạn Tượng Tháp đã có hai thiên tài cấp sử thi!
Một đệ tử Vạn Tượng Tháp không nhịn được lên tiếng nói.
Trong Hồng Nha Phi Hạm có tiếng cười truyền ra, cười đến rung trời, nói:
- Ngươi nói là Thích Dạ Lai cùng Phong gia tiểu tà ma!
Một bóng người yểu điệu xuất hiện trên đầu thuyền Hồng Nha Phi Hạm, mặc thần bào mặt trời đứng trên dây buồm giống như cây cỏ đung đưa trong gió.
Tay nàng cầm một bông hoa, chính là Địa Ngục Hồng Liên!
Nhìn thấy cô gái trước mặt này, ngay cả Tiết Trường Tiếu cùng lão tam là điện hạ của tà tông đều phải lui ra sau hai bước, không dám quá gần với nàng.
Nữ nhân này cũng là một điện hạ của tà tông, địa vị cao như Tiết Trường Tiếu, lão tam, nhưng mà luận trình độ đáng sợ thì Tiết Trường Tiếu cùng lão tam có thúc ngựa cũng không theo kịp nàng.
Nghe giọng của nữ tử này, hai chân của Tất Trữ Suất ló ra khỏi đống tuyết lại run lên, đang noi thầm một câu gì đó nhưng mà nhưng không ai nghe được hắn nói là cái gì.
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng, hai người bọn họ không có tư cách xưng là thiên tài cấp sử thi sao?
Thích Dạ Lai cười lạnh một tiếng.
Tà Hồng Liên cười lạnh nói:
- Thích Dạ Lai cũng xứng gọi là thiên tài cấp sử thi? Cho dù là tu vị, tâm chí, chiến lực, hắn còn kém tám thiên tài cấp sử thi quá nhiều, căn bản chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi. Tuy tiểu tà ma thiên tư vô song, nhưng mà tuổi còn quá nhỏ, cũng không có lực tranh phong với tám đại thiên tài.
- Các hạ đang làm thấp Vạn Tượng Tháp, xem ra tu vị khẳng định đảm đương không nổi đâu, tại hạ đúng là muốn lãnh giáo một chút.
Trữ Phong Đao quát một tiếng, phá không bay lên, ở trên tử kim thần thuyền, mười chiếc hoàng kim chiến xa cùng lao nhanh lên, kim mang lập loè, bánh xe xé nát không khí, lao thẳng về phía Tà Hồng Liên.
- Đối phó ngươi, không cần đại tỷ ra tay, để ta nói cho ngươi biết, Vạn Tượng Tháp suy sụp lợi hại thế nào! Muốn bài danh trên thánh bia, không phải đại điện hạ của Sâm La Điện thì không ai hơn.
Lão tam bay ra phía trước, trong tay cầm cung điện bằng huyền vũ thiết trực tiếp đánh tới, đụng vào mười chiếc chiến xa.
Đại chiến hết sức căng thẳng!
Một phương là mấy điện hạ của Sâm La Điện, một phương khác là thiên tài tuấn kiệt của Vạn Tượng Tháp.
Một là thiên hạ đệ nhất tà tông, một là thiên hạ đệ nhất thánh địa, hôm nay sắp xảy ra đại chiến long trời lở đất, không chỉ tranh giành cơ hội lưu danh thánh bia, càng tranh giành xem ai cường đại hơn.
Ba điện hạ của Sâm La Điện trước sau chạy tới quận Tam Thánh, đoán chừng có nguyên nhân rất lớn cũng là vì thế, bọn họ muốn chiến, muốn thắng thiên hạ đệ nhất thánh địa, muốn nói cho người trong thiên hạ biết tà tông đã tái hiện trên thế gian.
Một tòa cung điện làm bằng huyền vũ thiết, đen kịt mà trầm trọng, ba mươi ba cây cột kết nối với nền, ngay cả mái ngói là nước thép đổ vào, không ngừng kết nối với nhau.
Cũng không biết nặng bao nhiêu cân!
Oanh!
Mười chiếc hoàng kim chiến xa bị cung điện va chạm thất linh bát lạc, chiến xa đứt xích không chịu nổi, sức lực lớn làm cho nó đứt gãy.
Phù phù!
Phù phù!
Phù phù!
Ba chiếc hoàng kim chiến xa đã rơi vào mặt hồ lạnh như băng, giống như cát bụi chìm vào biển cả, không sinh ra chút biến hóa nào.
Còn có ba chiếc hoàng kim chiến xa, bị cung điện huyền vũ làm biến hình, kim quang phía trên ảm đạm đi thật nhiều, trận pháp khắc lên đó bị nghiền nát không chịu nổi, không cách nào chèo chống hoàng kim chiến xa tiếp tục bay lên không trung, trực tiếp rơi vào trong cánh đồng tuyết, lưu lại dấu vết thật sâu.
- Tứ Phương Thiên Hầu phủ hoàng kim chiến xa quá không đáng tiền, một chiếc chiến xa địch vạn quân, ta thấy sức chiến đấu không có gì đặc biệt cả!
Lão tam phất tay áo lên, thu lấy cung điện trở về, nó xoay tròn trong lòng bàn tay của hắn.
Uy lực hoàng kim chiến xa tự nhiên không tầm thường, tu vị Trữ Phong Đao cũng cực cao, nhưng mà vừa thấy mặt đã ăn thiệt thòi lớn, mười chiếc hoàng kim chiến xa tổn thất sáu chiếc.
Lúc này cũng chỉ mới một chiêu mà thôi.
Bá! Bá!
Tần Minh cùng Kỷ Vân Vân bay ra khỏi tử tinh thần thuyền, đứng trên bong thuyền, trên người hào quang tỏa ra, linh khí bắn lên cao.
Hai người bọn họ là khách quý của Trữ Phong Đao, giờ phút này hiện thân tự nhiên là trợ uy cho Trữ Phong Đao.
- Truyền nhân tà tông quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ tiếc ngày hôm nay đã thất thế, tu tiên chính đạo được thiên hạ, các ngươi còn dám xuất thế, đây chẳng phải tìm chết sao?
Tần Minh hừ lạnh một tiếng.
- Thật sự là lắm miệng!
Lão tam giẫm lên mặt hồ, kích thích vô số giọt nước, ống tay áo vung lên, một đám linh quang bắn lên cao, giọt nước băng hàn lập tức tỏa ra hào quang kim loại, bay thẳng về phía địch nhân.
Tất cả mọi người vô cùng kiêng kỵ truyền nhân tà tông, không dám có nửa phần khinh thường.
Tần Minh kiếm quyết nâng cao một bước, đã tu luyện Vạn Kiếm Quy Nhất của Tần gia lên cao nhất, một kiếm vừa ra, kiếm quang một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám, ... Đã hóa thành bốn trăm hai mươi hai bóng kiếm.
Bóng kiếm ngưng tụ thành một hàng dài, giống như vạn kiếm cùng lao ra.
Trên lưng Kỷ Vân Vân bắn ra một thiết quyển cổ xưa, phía trên là bức họa dùng đao khắc thành, đây không chỉ là tranh vẽ, càng là một tòa trận đồ, có thể giết, có thể thủ.
← Ch. 0427 | Ch. 0429 → |