← Ch.0539 | Ch.0541 → |
Có một quả Đan Linh Thạch này tương trợ, Phong Phi Vân có thể trực tiếp mở ra một trăm tòa mệnh huyệt. Hơn nữa Đan Linh Thạch rất loãng nên tốc độ hấp thu so sánh mười gốc Linh Thảo thì nhanh hơn.
Đôi mắt Nạp Lan Tuyết Tiên chớp chớp, nàng hỏi với vẻ rất là căng thẳng:
- Cái này, rốt cuộc đối với ngươi là có trợ giúp hay không?
Trong lòng Phong Phi Vân càng cảm động hơn. Hắn đậy Ngọc Hạp lại, rồi nói:
- Thật sự là có trợ giúp rất lớn. Tuyết Tiên, vì sao ngươi phải đưa ta vật quí giá như thế?
Hàng mi của Nạp Lan Tuyết Tiên nhẹ nhàng rung động, khuôn mặt đỏ lên mà nói:
- Ta... Ta làm sao biết. Không thèm nghe ngươi nói nữa, Đại hòa thượng khẳng định sắp đuổi theo.
- Đuổi theo tới đây? Rốt cuộc chuyện đáng để ý đến thế sao?
Phong Phi Vân bật thốt lên.
Nạp Lan Tuyết Tiên đã xoay người chạy đi ra ngoài, tốc độ lao đi so sánh con thỏ còn nhanh hơn.
Bên ngoài miếu cổ vọng vào tiếng mắng của Tửu Nhục hòa thượng
- Nha đầu, ngươi ăn trộm Đan Linh Thạch của ta đi đưa cho tên Vương Bát Cao Tử Phong Phi Vân kia sao?
- Ngươi không cần xen vào.
Nạp Lan Tuyết Tiên đáp.
- Đây chính là Đan Linh Thạch của ta, làm thế nào mà ta lại không được xen vào?
Tửu Nhục hòa thượng hỏi.
- Nếu như ngươi mà muốn thu hồi Đan Linh Thạch, vậy ngươi trước cứ giết ta đi!
Nạp Lan Tuyết Tiên nói.
- Cái này... Thôi, thôi, hiện tại người cũng đã gặp, bảo bối cũng tặng, đúng là lúc cùng ta đi Ngự Thú Trai.
Tửu Nhục hòa thượng vô phương tức giận đối với Nạp Lan Tuyết Tiên, cuối cùng thỏa hiệp.
Nạp Lan Tuyết Tiên nước mắt rưng rưng, quay về hướng cổ miếu nhìn thoáng qua một lần cuối cùng. Lần từ biệt này, không biết bao lâu mới có thể gặp lại.
Dẫu không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi.
Nhìn cỗ xe Cổ Xa trắng tinh kia bay xa, Tô Huyết hừ lạnh một tiếng:
- Không nghĩ tới Phong Phi Vân bại hoại như vậy, mà lại còn có nữ hài tử thích hắn giống như thế này, thật sự là mắt bị mù.
Tô Quân đứng ở cách đó không xa, khóe miệng lộ ra nụ cười.
- Xích!
Một màn nước đột nhiên hiện ra phía trên miếu cổ. Sóng nước lấp lánh, có những vòng rung động. Một cây Thiết Thụ bay ra từ trong màn nước, nó mang theo một cỗ sát khí có tính hủy diệt.
Đây là một kiện Linh Khí!
Có người đã xuất ra Linh Khí, từ cách mấy trăm dặm, khởi xướng công kích đối với miếu cổ.
- Rốt cục có người không nhịn được đã xuất thủ!
Tô Quân đánh ra một chưởng. Sáu con long hổ khổng lồ bay ra từ trong tay của hắn. Hổ ảnh hùng dũng, khí thế động trời. Nó đánh cho Linh Khí Thiết Thụ kia phải bay trở về trong màn nước.
Sáu con Kỳ Ngưu lọt vào trong màn nước.
Ở ngoài mấy trăm dặm phát ra một tiếng kêu thật lớn, tiếp theo vang lên hai tiếng kêu thảm. Hai bóng người rơi xuống từ giữa không trung.
Màn nước trên không trung Miếu cổ lập tức biến mất không còn thấy dấu vết đâu nữa.
Nhưng mà lại cũng còn chưa yên tĩnh trở lại, thì đã có người xuất thủ, lần này càng mạnh mẽ cường thịnh hơn. Một cái thi phù màu tím dài chừng trăm thước bao trùm cả đất trời, nó hướng về Tịch Thần Phong mà đè nén trấn áp lại đây, tựa hồ phải nện đổ cả ngọn núi.
Đây là năm ông lão ở Tử Minh Thi Động đang liên thủ xuất ra Thi Phù, uy lực không phải chuyện đùa.
Năm ông lão đều là tóc hoa râm, ánh mắt sâu lắng đứng ở giữa không trung xa xa. Hai tay héo quắt đều giơ lên đỉnh đầu, để phát lực cho Thi Phù.
Công tử Vô Hà đứng ở trước miếu cổ, bạch y trên người chìm vào lớp Thiết Bố (vải sắt), một chưởng liền đánh nát Thi Phù. Thân thể hắn như tia chớp bay vút đi ra ngoài, lượn một vòng giữa năm lão già rồi liền quay trở về đỉnh núi Tịch Thần Phong.
- Rầm, rầm, rầm, rầm, rầm!
Toàn bộ năm vị cao thủ tiền bối Tử Minh Thi Động nổ tan xác mà chết, trên không trung tạo thành năm đám mây máu.
- Công tử Vô Hà, ngươi cho là chỉ dựa vào một mình ngươi là có thể ngăn cản mọi người chúng ta sao?
Một âm thanh lạnh lẽo truyền đến từ trên tầng mây, sóng âm tựa như sóng nước từ trên trời mà rơi xuống.
- Phốc!
Không có nói lời dư thừa, Tô Quân duỗi tay ra. Một cỗ thiên trảo lợi hại bay lên tầng mây, bắt luôn người mới vừa lên tiếng nói chuyện kia rồi trực tiếp bóp nát thân thể. Máu tươi từ phía trên trời rơi xuống.
- Phong Phi Vân, tuyệt đối không thể để sống sót. Tô Quân, một người không ngăn được...
Người này còn chưa nói hết câu liền bị thần thức của Tô Quân tìm ra. Một chỉ xuất ra, một đạo chỉ quang dài trăm thước liền đã xuyên thủng thân thể tu sĩ tiền bối Thiên Mệnh Đệ Nhị Trọng ẩn thân ở cách hơn ba mươi dặm, thây hắn phơi trên mặt đất.
Trong miếu cổ, từng đạo hào quang lao ra. Có vô số linh khí tụ tập về hướng trong miếu cổ.
Phong Phi Vân đã luyện hóa ba gốc Linh Thảo, mở ra hai trăm bốn mươi sáu tòa mệnh huyệt, tu vi lại tăng lên một bậc nhỏ. Hiện tại hắn bắt đầu luyện hóa Đan Linh Thạch.
Chỉ cần có thể luyện hóa xong Đan Linh Thạch, là có thể mở ba trăm bốn mươi sáu tòa mệnh huyệt, tu vi là có thể tăng lên một bậc lớn, việc nắm chắc chiến thắng Nạp Lan Hồng Đào liền càng lớn hơn.
Đó cũng là thời khắc mấu chốt nhất, nhưng mà không có ai muốn thấy phát sinh chuyện như vậy.
Phong Phi Vân bắt đầu luyện hóa Đan Linh Thạch. Hai tay hắn nâng Linh Thạch, ngưng tụ tại vị trí đan điền rồi bắt đầu toàn lực hấp thu năng lượng của Đan Linh Thạch. Mệnh huyệt trên thân thể đang không ngừng bùng nổ mở ra.
Bên ngoài miếu cổ, ý định giết người càng ngày càng nhiều hơn hẳn. Càng ngày càng có nhiều cường giả chạy tới, trong đó cũng không thiếu một chút tu sĩ thế hệ trước.
Trong thời gian mới được nửa ngày cũng đã có mười hai người tập kích, đều bị Tô Quân sớm phát giác rồi mạnh mẽ loại trừ. Không có người nào có thể uy hiếp đến Phong Phi Vân trong miếu cổ.
Trên ống tay áo Tô Quân đều đã nhiễm đầy vết máu, đó là máu của kẻ địch.
- Sau lúc trời tối, sẽ càng thêm nguy hiểm. Tô Huyết ngươi và Vân nhi tiến vào trong miếu cổ, bên ngoài liền giao cho ta.
Tô Quân đứng trong gió rét, đặc biệt thê lương.
Trên làn da của hắn linh quang mờ mịt. Nó mang theo một khí tức cường giả vô địch, ai có thể nhìn ra hắn là một người đui?
Tô Huyết vốn là không muốn tiến vào miếu cổ, nàng muốn lưu lại để giúp Tô Quân, nhưng mà lại bị Tô Quân đánh một chưởng bay vào miếu cổ. Mà cùng lúc đó một đám mây đen sì từ chân trời bay tới, tà khí đan xen, sát khí ngút trời.
Người của Sâm La Điện rốt cục đến!
Một cái thần buồm đen tuyền bay ra từ Hắc Vân. Trên bề mặt có hoa văn núi non sông ngòi. Từng cột khói màu đen bốc lên, trực tiếp biến cả Tịch Thần Phong thành một chốn Tà Địa.
Tiết Thường Tiếu liền đứng ở trên thần buồm, mặc áo đen, sắc mặt tái nhợt tựa như Cương Thi.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Một tòa cung điện màu đen cũng bay ra, khí thế hào hùng, hoa văn rực rỡ lượn lờ, có khí thế nện sụp đổ cả quả núi cao.
Lão Tam giơ cung điện màu đen, cười một tiếng dài:
- Tô Quân, chúng ta lại gặp mặt.
← Ch. 0539 | Ch. 0541 → |