← Ch.0688 | Ch.0690 → |
Phong Phi Vân ôm nàng vào trong ngực, cũng chỉ làm cho nàng sinh ra một chút cảm giác an toàn, cũng không nói sinh ra cảm tình với nàng, đây là hai cáo ôm hoàn toàn khác nhau.
Nhưng mà Đông Phương cô nương xem ra quả thật là quá phận rồi, ở trước mặt mọi người làm ra chuyện thương tích phong nhã như thế, quả thật là giận điên người. Nếu không phải Đông Phương Kính Thủy đè vai của nàng xuống, không chừng nàng không nhìn được, trực tiếp lao tới.
Phong Phi Vân nhìn vào đôi mắt Đông Phương Kính Nguyệt, ánh mắt trợn lên.
- Bà nương Đông Phương chết tiệt, ngươi nhìn cái gì vậy, nhìn đại già à! Lão tử không có ôm ngươi, ngươi trừng mắt lớn như thế làm gì?
Đông Phương Kính Thủy thật sự không chịu nổi hào khí quỷ dị này, nói:
- Phong Phi Vân, nghe nói ngươi tu luyện Mộ Phủ Tầm Bảo Lục, nghe nói ngươi hiểu về quỷ sát chi địa, nếu không chúng ta liên thủ, tìm kiếm sinh lộ nhé?
Thế lực Ngân Câu gia tộc cực kỳ khổng lồ, Phong Phi Vân tu luyện Mộ Phủ Tầm Bảo Lục chưa đề cập qua với kẻ nào, nhưng mà người Ngân Câu giatoojc lại dọ thám ra chuyện này lại không khó gì cả.
Phong Phi Vân ôm Dạ Tiêu Tương, làm cho nàng tựa mặt vào ngực của mình, nói:
- Quỷ thôn này quá thần dị, đã vượt qua phạm trù các vị trí tuyệt sát của Mộ Phủ Tầm Bảo Lục, nhưng mà ta đúng là từng nghe nói qua, từng có một chân nhân vào quỷ thôn này và đi ra ngoài. Lộ tuyến tên chân nhân này đi qua nhất định có lưu ấn ký lại, có thể ngăn cản những thứ không rõ.
- Nếu chúng ta tìm được con đường như thế, nói không chừng có thể chạy đi.
Phong Phi Vân cảm thấy người này đổ nước vào đầu nói chuyện không tệ, ít nhất so với Bắc Minh Phá Thiên vừa rồi muốn giết hắn, vị này đã giúp hắn ngăn cản tên sát thần kia.
Đông Phương Kính Thủy nói:
- Ngươi có biện pháp tìm được con đường kia sao?
- Ta chỉ tìm trận pháp và ấn ký mà chân nhân kia lưu lại.
Phong Phi Vân trả lời.
Đông Phương Kính Nguyệt khinh thường cười khẩy, nói:
- Lại khoác lác rồi, trận pháp và ấn ký của chân nhân đều mang theo đại của mình, không đạt tới cảnh giới chân nhân thì không cách nào nhìn thấy trận pháp và ấn ký của chân nhân cả.
Cho dù là cự phách cũng không thể phân biệt ra được trận pháp và ấn ký của chân nhân, huống chi là Phong Phi Vân?
- Đông Phương tiểu nữu, ngươi đang cố ý gây khó dễ cho ta. Được rồi! Các ngươi thích tin hay không cũng không có quan hệ với ta.
Phong Phi Vân nói ra,
Trừ Phong Phi Vân ra, không kẻ nào dám gọi nàng là "Đông Phương tiểu nữu", Đông Phương Kính Nguyệt rốt cuộc tức giận, nói:
- Phong Phi Vân, ngươi miệng tiện như thế, ngươi là điểu nhân đầu thai sao?
- Điểu nhân đầu thai...
Phong Phi Vân thì thầm câu này, thầm nghĩ Đông Phương tiểu nữu này mắng người thật sự quá chuẩn xác a, tuy phượng hoàng không tính là điểu nhân, nhưng cũng là điểu.
Đông Phương Kính Thủy xoa xoa cái trán, hai người này đúng là oan gia, một thiên kim nhã nhận của thế gia, một người là yêu ma chi tử danh chấn thiên hạ, nhưng mà hai người ở cạnh nhau thì chẳng khác gì tiểu hài tử, không ngừng châm chích lẫn nhau.
Trong thôn xóm này, có tiếng kêu hoảng sợ vang lên, xem ra lại có người chết.
Hào khí ác lực vô hạn.
Đông Phương Kính Thủy nhíu mày, nói:
- Phong Phi Vân, ta và ngươi đi tìm ấn ký chân nhân kia lưu lại, thực lực của chúng ta nhất định có thể tìm được đường sống đi ra ngoài.
Phong Phi Vân gật đầu, bên ngoài thôn xóm còn hung hiểm hơn bên trong, cũng chỉ có hắn và Đông Phương Kính Thủy đi ra ngoài mới có thể đánh ra con đường thoát khốn.
- Vậy... Ta phải làm sao bây giờ?
Dạ Tiêu Tương thấp giọng nói ra, nàng hiện tại cảm thấy chỉ cần Phong Phi Vân rời đi quá xa, nàng không có cảm giác an toàn.
Đông Phương Kính Nguyệt nói:
- Ta bảo hộ ngươi.
Lúc Đông Phương Kính Nguyệt nói ra lời này, ba người khác trong phòng đều có không tin lời của nàng nói, đều nhìn vào mắt của nàng.
Đông Phương Kính Nguyệt bị ba ánh mắt nhìn vào, rất không thoải mái, trầm giọng nói:
- Các ngươi không tin ta?
- Khục khục! Đông Phương tứ tiểu thư, ai cũng biết ngươi rất bất mãn với Dạ đại gia, chúng ta sau khi đi, vạn nhất ngươi khi dễ Dạ đại gia thì mọi người làm sao bây giờ? Không phải ta không tin ngươi, thật sự bởi vì khí lượng Đông Phương tứ tiểu thư ngươi... Quá nhỏ!
Phong Phi Vân nói ra.
Đông Phương Kính Nguyệt tâm nhãn rất nhỏ, chuyện này Phong Phi Vân sớm lĩnh giáo qua, nào dám giao Dạ Tiêu Tương vào trong tay nàng, nói không chừng chờ Phong Phi Vân đi ra ngoài, "Dạ Tiêu Tương" đã bị đánh thành "Dạ Tiêu Sưng". (sưng mặt mũi ấy mà)
Đông Phương Kính Thủy biết rõ hơn ai hết, muội muội của mình có tình với Phong Phi Vân, rất hiển nhiên nàng hiện tại xem Dạ Tiêu Tương là tình địch, nếu như cho nàng và Dạ Tiêu Tương ở một mình, nói không chừng có chuyện xảy ra.
Đông Phương Kính Thủy trầm tư một lát, nói:
- Ta có biện pháp, ta lưu lại! Kính Nguyệt và Phong Phi Vân hai người đi tìm ấn ký chân nhân.
- Cái gì? Ta và nàng?
Phong Phi Vân kinh ngạc.
Bỗng nhiên Đông Phương KÍnh Nguyệt đứng dậy, hai mắt sáng lên, nói:
- Ta đồng ý.
- Đồng ý em gái ngươi ah!
Phong Phi Vân rất muốn mắng thành tiếng, nhưng cuối cùng không có mắng ra khỏi miệng, dù sao đây cũng là biện pháp tốt nhất, nếu để cho Đông Phương Kính Nguyệt bụng dạ hẹp hòi này ở cùng Dạ Tiêu Tương, thật sự khiến người ta lo lắng.
Nếu như để Đông Phương Kính Thủy bảo hộ Dạ Tiêu Tương, Phong Phi Vân vô cùng an tâm.
Trong lòng Phong Phi Vân cầm ống tiêu màu tím ra, đưa cho Dạ Tiêu Tương, ôn nhu nói:
- Hảo hảo bảo vệ mình, ta khẳng định sẽ trở lại đón ngươ.
- Ân! Ngươi cẩn thận một chút! Bên ngoài còn nguy hiểm hơn bên trong phòng xá, đặc biệt phải cẩn thận... Ta cuối cùng cảm giác nàng rất căm thù ngươi.
Dạ Tiêu Tương duỗi ngón tay ngọc ra tiếp nhận ống tiêu màu tím.
Phong Phi Vân gật đầu, nói:
- Không cần lo lắng cho ta, ta sẽ cẩn thận nàng sẽ hajdodocj thủ sau lưng ta.
Đông Phương Kính Nguyệt đứng bên trong phòng, Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương nói như thế nàng nghe không lọt chữ nào, nàng hiện tại tức điên lên, nhưng trên mặt vẫn bảo trì thanh tỉnh và lạnh nhạt, nhưng mà năm ngón tay cũng sắp bóp nát tỳ bà rồi.
- Bọn họ thật sự quá khi dễ ngươi!
Đông Phương Kính Thủy vui vẻ đọng trên mặt, âm thầm truyền âm.
- Không liên quan tới ngươi.
Đông Phương Kính Nguyệt nhíu mày, cũng trầm âm nói ra.
- Đông Phương tiểu nữu, chúng ta đi thôi!
Phong Phi Vân trực tiếp đi ra ngoài, đi tới cửa ra, kéo vai Đông Phương Kính Nguyệt một cái, nàng lảo đảo suýt té ngã.
- Ngươi...
Đông Phương Kính Nguyệt giận dữ, lại phát hiện Phong Phi Vân đã đi ra ngoài, nàng thu hồi lửa giận trong lòng chạy theo ra ngoài.
Trong lòng Đông Phương Kính Thủy đổ mồ hôi, tự nhủ:
- Ta làm sao hối hận để cho hai người đi chúng thế này, tiền đồ thật đen tối.
Thôn xóm nhỏ này nằm bên bờ sông Tấn, hơn hai mươi thôn xá này nằm cách nhau rất xa.
Trừ thôn xá ra, trong thôn còn có ruộng đồng, có rừng dâu, còn có rừng trúc và con đường nhỏ dọc theo bờ ruộng.
← Ch. 0688 | Ch. 0690 → |