← Ch.1174 | Ch.1176 → |
- Liễu sư tổ, chúng ta hãy hợp sức ngăn hắn lại!
Lão nhân hộ đạo gật đầu, biết Nhất Trận Phong hung dữ, một người không ngăn hắn được. Nếu hai người hợp tác thì có thể đấu với Nhất Trận Phong thêm một lúc, đủ thời gian chờ bốn người khác lao lên.
Lệ Hình Thiên, lão nhân hộ đạo cùng sử dụng thần thông. Một người tay nâng mặt trời nóng cháy, một người nâng trăng sáng. Trời trăng treo cao, lực lượng âm dương giao hòa phát ra lực lượng liên miên bất tận.
Khóe môi Phong Phi Vân cong lên cười khẩy, khí thế hùng hổ xông lên. Dường như Lệ Hình Thiên đã có chuẩn bị, gã đẩy mặt trời bay ra trước rồi xoay người bỏ chạy hướng di tích tháp cổ.
Phong Phi Vân sửng sốt. Lệ Hình Thiên đang làm cái quái gì? Giây sau Phong Phi Vân đã hiểu. Lệ Hình Thiên biết hắn định giết gã, dù Lệ Hình Thiên và lão nhân hộ đạo hợp tác cũng không may mắn trốn thoát, vì vậy gã phải trốn. Nhưng nếu Lệ Hình Thiên cứ thế trốn đi sẽ bị Phong Phi Vân với tốc độ siêu tốc đuổi kịp, gã vẫn sẽ chết. Lệ Hình Thiên cần tìm đệm lưng kéo dài thời gian, và cái đệm đó chính là lão nhân hộ đạo.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Tâm kế của Lệ Hình Thiên thật đáng sợ, nhìn thấu ta quyết tâm giết hắn, trong giây lát đã nghĩ ra cách phá cục. Tuy cách này hèn hạ nhưng trong Tu Tiên giới chỉ có sống mới là quan trọng nhất, những thứ khác chỉ là mây bay.
Ầm!
Phong Phi Vân một đấm nổ nát mặt trời, nhanh như chớp lao hướng lão nhân hộ đạo. Lúc này là cơ hội tốt nhất để giết lão nhân hộ đạo, Phong Phi Vân giết một người thì áp lực sẽ bớt một phần.
Lão nhân hộ đạo không ngờ Lệ Hình Thiên đột nhiên bỏ trốn, thuật pháp của hai người vốn kết nối với nhau. Lệ Hình Thiên bỏ chạy làm lão nhân hộ đạo vất vả chống đỡ thuật pháp một mình.
Giống như một người nâng một ngọn núi lớn, nửa bước khó đi, không ném ra ngoài được. Lão nhân hộ đạo trơ mắt nhìn Phong Phi Vân một đấm đánh bể đầu mình.
- Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội heo. Lão già, đừng trách ta, muốn trách thì trách mình sống mấy trăm năm mà tâm kế không sâu bằng người trẻ tuổi. Ngu ngốc sẽ hại chết người.
Chuyện xảy ra quá mau, trong chớp mắt đã đánh xong. Đối với người tu vi thấp thì cỉ thấy Nhất Trận Phong giận dữ xong lên, đánh một đấm. Lão nhân hộ đạo bị Phong Phi Vân đánh chết. Lệ Hình Thiên may mắn trốn thoát. Chỉ có vài người thấy rõ ràng là Lệ Hình Thiên dùng kế.
Lục Phụng tiên, điện chủ điện thứ mười Sâm La điện cười nói:
- Liễu lão già chết tức tưởi thật. Ngày xưa cũng là kiêu hùng cùng thế hệ với bổn tọa, không ngờ bị hại chết trong tay phe mình Nhật Nguyệt tiên giáo.
Vân Dương mở miệng nói:
- Con người Lệ Hình Thiên sở trường mưu kế, trở về Nhật Nguyệt tiên giáo sẽ thổi phồng Nhất Trận Phong mạnh mẽ, lợi hại cỡ nào. Loại người này đáng ghét nhất, nếu điện thứ mười chúng ta có loại người như vậy ta nhất định sẽ giết hắn mấy chục lần.
Lục Phụng tiên khinh thường nói:
- Hừ! Trò vặt. Loại người tâm trí không đi đường ngay, tu vi khó đến đại đạo, suốt đời không thể nào tới Thiên Mệnh đệ cửu trọng.
Lục Phụng tiên nheo mắt nói:
- Ta hơi thích Nhất Trận Phong. Bảy cao thủ hợp tác giết hắn nhưng bị hắn mở một lỗ thủng, còn phản công ngược lại. Nếu không tiêu diệt Nhất Trận Phong sẽ là kẻ thù lớn của tà đạo ta.
Vân Dương nói:
- Đúng là đáng sợ thật. Nhất Trận Phong liều bị thương nặng giết Trần Mặc Kim, cố ý khiến Lệ Hình Thiên thấy sợ hãi. Trần Mặc Kim và Lệ Hình Thiên cùng cảnh giới nhưng sức chiến đấu của Trần Mặc Kim cao hơn Lệ Hình Thiên rất nhiều.
- Giết Trần Mặc Kim vừa lúc uy hiếp Lệ Hình Thiên. Nếu giết Võ Dương Sinh hay bất cứ chiến thi nào thì sẽ không được hiệu quả như thế. Một 47ue nếu sinh ra sợ hãi thì không khó giết chết.
- Nhưng Nhất Trận Phong không ngờ Lệ Hình Thiên sẽ hại đồng môn, giúp hắn bớt rắc rối. Một hơi hù Lệ Hình Thiên bỏ chạy, giết Liễu lão già. Bảy cao thủ bây giờ chỉ còn lại bốn người, bị phá quá nhanh.
- Tiếc rằng vì giết Liễu lão già làm Nhất Trận Phong bị oanh kích bốn lần, vết thương càng nặng, sức chiến đấu mười phần rớt xuống còn năm, không có cơ hội lật lại bàn cờ.
Biểu tình Lục Phụng tiên nghiêm túc sau đó cười nói:
- Nhất Trận Phong chết là tốt nhất, nếu không sẽ rất đáng sợ. Nếu Nhất Trận Phong sống, kẻ thù của hắn sẽ... Khó ngủ yên.
Lục Phụng tiên không cho rằng Nhất Trận Phong có thể trốn thoát, tuyệt đối không thể để loại người này sống, giết hắn tương đương chém một vị thiên hầu của triều đình.
Giờ phút này, Phong Phi Vân bị thương rất nặng, mình đầy máu. Vì giải quyết Trần Mặc Kim. Lão nhân hộ đạo mà Phong Phi Vân trả giá rất lớn. Đám người này là bá chủ một phương, cực kỳ cường đại, không phải gà đất chó nhà có thể tùy tiện giết.
Võ Dương Sinh ngước nhìn Phong Phi Vân chằm chằm:
- Nhất Trận Phong, ngươi còn đánh nổi không?
Chân Võ Dương Sinh đạp bát thú bổ thiên đồ, người tỏa ánh sáng vàng rực rỡ. Trán Võ Dương Sinh bắn ra thần dương chói mắt, ngọn lửa bốc cháy quanh thân gã, uy thế khiếp người.
Ba chiến thi hú dài, phun ra nuốt vào tinh vụ, thi khí xâm nhiễm, giống như ba âm binh quỷ tướng. Thi bào chảy máu ròng ròng, đỏ thẫm.
Ánh mắt Phong Phi Vân ngạo nghễ, hung dữ nói:
- Tại sao không chiến được?
Phong Phi Vân tay không đánh nhau với một chiến thi, đánh vang tiếng nổ ầm ầm, lỗ tai ù đặc. Bàn tay Phong Phi Vân như va vào ngọn núi.
Liên tục chín đòn, cánh tay chiến thi bị đánh gãy, ngón tay Phong Phi Vân tựa móng vuốt xé xác chết. Phong Phi Vân chộp thi cung móc ra khỏi người chiến thi, bóp nát tại chỗ. Chiến thi tan rã ngay, cơ thể tan ra thành đất cát bay mất.
Bùm!
Võ Dương Sinh đánh ra thần dương đại thuật đập vào ngực Phong Phi Vân, đánh hắn liên tục thụt lùi, nội tạng lệch vị trí. Lửa cháy hừng hực quanh thân Phong Phi Vân, cơ thể hắn sắp nổ tung.
Võ Dương Sinh kinh ngạc nói:
- Vậy mà còn chưa chết?
Chiêu đại thuật này khủng bố biết bao, có thể đánh nát một vùng núi, tách ra một con sông lớn nhưng không thể giết Nhất Trận Phong, cơ thể của hắn cứng rắn đến mức nào?
Phong Phi Vân đứng vững, tà khí bốc lên quanh người, mây đen cuồn cuộn sau lưng.
Giọng Diêm Vương vang lên trong người Phong Phi Vân:
- Phong Phi Vân, bây giờ ta có thể miễn phí cho ngươi mượn lực lượng một lần, ngươi chịu không?
Phong Phi Vân lạnh lùng quát:
- Cút đi!
Phong Phi Vân xông hướng Võ Dương Sinh, bước chân vững vàng, xông thẳng tới trước quyết không ngoái đầu.
Bởi vì dung luyện tay trái Diêm Vương vào cơ thể nên Diêm Vương có hứa cho Phong Phi Vân mượn lực lượng một lần. Lão già này định thực hiện lời hứa ngay lúc này. Tiếc rằng Phong Phi Vân không đồng ý.
Tuy tình huống bây giờ nguy hiểm nhưng chứa đến mức Phong Phi Vân cần nhờ lực lượng người khác.
Trừ phi gặp nhân vật không cùng đẳng cấp lực lượng hì Phong Phi Vân mới mượn lực lượng của Diêm Vương một lần, tuyệt đối không phải bây giờ.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Một mình Phong Phi Vân đánh với bảy cao thủ, giết ba, hù chạy một, còn lại ba người. Phong Phi Vân có gì mà sợ không dám liều mạng?
← Ch. 1174 | Ch. 1176 → |