← Ch.1217 | Ch.1219 → |
Khi Thiên Toán thư sinh nhận ra diệt thế bi văn thì Phong Phi Vân cũng nhận được nó. Phong Phi Vân từng thấy diệt thế thần bia thật sự, chỉ cơ duyên tình cờ liếc m, mắt một cái rồi diệt thế thần bia bay đi.
Diệt thế thần bia là thần vật để lại từ thời viễn cổ, truyền thuyết trong giới tu sĩ đại lục này. Nhiều chủng tộc giữ lại một ít diệt thế bi văn, đồn rằng tổ tiên dùng máu khắc dấu từ diệt thế thần bia để lại cho tử tôn. Thời gian qua đã lâu, không ai biết tại sao tổ tiên không tiếc đổi mạng để khắc ấn một số bi văn truyền cho hậu nhân, có lẽ bọn họ muốn truyền lại điều gì.
Trong tộc phượng hoàng cũng có diệt thế bi văn, nhiều đến một vạn tám ngàn quyển, nhưng đó chỉ là một phần của diệt thế bi văn, không phải bi văn hoàn chỉnh.
Thiên Thu Sinh viết diệt thế bi văn tuy chỉ là một thiên, không bằng một phần trăm nhưng vẫn khiến Phong Phi Vân cảm giác áp lực to lớn. Thế giới hiện ra trên Thuần Dương Kính sắp bị diệt thế bi văn hủy diệt.
Người Thiên Thu Sinh ướt đẫm mồ hôi, tay run run. Mỗi chữ viết ra như hút đi một phần sự sống của Thiên Thu Sinh.
Phong Phi Vân chủ động công kích, chân đạp luân hồi tật tốc đáp xuống đỉnh đầu Thiên Thu Sinh. Phong Phi Vân xoay Thuần Dương Kính, một cột sáng bảy sắc bắn xuống.
Ầm!
Lúc này diệt thế bi văn của Thiên Thu Sinh đã hoàn thành, mỗi bi văn lóe ánh sáng rực rỡ cắn nuốt cột sáng bảy sắc, nghiền nát rồi ngược lên trời, ấn vào Phong Phi Vân.
Giống như thiên thạch đập vào Phong Phi Vân, chất chứa hơi thở tận thế.
Phong Phi Vân hít sâu, nhảy lên diệt thế bi văn, đạp luân hồi tật tốc như đạp sao trời nhanh chóng biến chuyển. Tay Phong Phi Vân liên tục đánh ra lực lượng hùng hồn chấn khung trời rung động.
Từ bên dưới nhìn lên cho người cảm giác như thể Phong Phi Vân đang nhảy trên một quyển thần thư, chỉ là cái bóng của hắn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cuối cùng diệt thế bi văn tan vỡ, như mảnh trời sao biến mất.
Phong Phi Vân từ trên trời giáng xuống, người lảo đảo, ngực phập phồng, bàn tay đẫm máu. Kim tàm phật khí vận chuyển trong cơ thể, máu ngừng chảy.
Phong Phi Vân thở hắt ra:
- Nếu ngươi có thể viết hai thiên Thuần Dương Kính thì không chừng hôm nay ta sẽ nuốt hận tại đây.
Thiên Thu Sinh không thể viết ra diệt thế bi văn thứ hai, chỉ có một thiên đã hao hết chân nguyên của gã.
Tâm tình Thiên Thu Sinh cực kỳ phức tạp nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, không nói một câu lui xuống. Thiên Thu Sinh còn một số lá bài tẩy khác chưa dùng, nhưng diệt thế bi văn không thể trấn áp được tiểu tử này, dù gã lật hết con bài cũng vô dụng.
Lúc này rút lui là lựa chọn sáng suốt nhất, vì mặt noài thì Phong Phi Vân bị thương, Thiên Thu Sinh vẫn thản nhiên, y phục không xốc xếch chút nào.
Những người có mặt toàn là tay trùm trong tà đạo, ánh mắt siêu phàm. Bọn họ biết Thiên Thu Sinh tiêu hao quá nhiều chân nguyên, nếu tiếp tục chiến đấu thì khả năng thất bại rất lớn.
Đám tu sĩ cảm thán sau hôm nay cái tên Nhất Trận Phong không đơn giản nổi trong Địa Tử phủ mà nguyên Thần Tấn vương triều, thậm chí là ngũ đại vương triều đều chấn động.
Một đêm đánh thắng hai hành giả của Sâm La điện, nhân vật như vậy chân nhân không ra ai cùng tranh phong?
Ngọc Cơ Lan Lam trợn mắt há hốc mồm:
- Không thể nào! Không thể nào! Sao hắn mạnh như vậy được?
Ngọc Cơ Lan Lam quen bao nhiêu người, ít khi nhìn lầm. Bây giờ Ngọc Cơ Lan Lam nhận ra nàng nhìn lầm Phong Phi Vân, hắn đánh bại Sinh Mệnh Hành Giả của Sâm La điện, khác hẳn với dự đoán của nàng.
Ngọc Cơ Mạn Diệu không thấy lạ, tay chống cằm, cười duyên:
- Đối với thiên tài đẳng cấp sử thi thì đánh bại người cảnh giới cao hơn mình chẳng bọn họ gì lạ.
Rất nhanh Ngọc Cơ Lan Lam giấu đi vẻ mặt hoảng sợ:
- Thì ra hắn là thiên tài đẳng cấp sử thi!
Ngọc Cơ Lan Lam cười nói:
- Hèn gì mấy hôm nay mặt mày sư tỷ hồng hào, càng thêm quyến rũ động lòng người, thì ra nhặt được bảo bối.
- Đương nhiên là nhặt được bảo bối, ha ha ha ha ha ha!
Ngọc Cơ Mạn Diệu cười toe toét, nhưng không cho Ngọc Cơ Lan Lam biết thân phận thật của bảo bối, càng không nói thiên phú của bảo bối đến đỉnh đẳng cấp sử thi.
Tỷ muội thân đến mấy nếu cùng vừa mắt một nam nhân thì sẽ biến thành kẻ thù.
Ngọc Cơ Mạn Diệu rất cảnh giác với Ngọc Cơ Lan Lam, sư muội này ưu tú hơn nàng nhiều mặt, trừ... Vận may.
Ngọc Cơ Mạn Diệu cảm thấy nàng rất nhanh sẽ hơn Ngọc Cơ Lan Lam về mọi mặt, bởi vì nàng có nam nhân tiềm lực vô cùng, hiện tại thiên phú của nàng cao hơn Ngọc Cơ Lan Lam.
Nữ nhân bẩm sinh đã hay so kè, dù là tỷ muội thân nhất cũng sẽ so sánh với nhau, ví dụ: Mặt mày, vóc dáng, nam nhân...
Đây chính là nữ nhân.
Vì hay so kè nên nữ nhân mới càng thêm xinh đẹp.
Theo thuyết tiến hóa của Darwin giải thích thuyết tiến hóa sinh vật thì! Ban đầu nữ nhân trên thế giới chia hai loại, một là nữ nhân thích so kè, hai là không thích so kè.
Nữ nhân thích so bì càng giỏi trang điểm cho mình, tranh giành ích lợi vì mình, càng xinh đẹp hơn. Càng háo thắng thì càng được nhiều nam giới yêu thích, thành dòng chính sinh sản nhân loại.
Nữ nhân không thích so bì thì quá bị động, bị đào thải, cuối cùng vào thời kỳ cuối xã hội nguyên thủy đi hướng diệt vong, chết sạch.
Trong thiên nhiên ai thích ứng thì sống sót.
Nữ nhân sống sót toàn là thích so kè, càng lúc càng dữ dội hơn. Như Ngọc Cơ Mạn Diệu, loại nữ nhân này rất háo thắng, sẽ không ngừng tiến hóa.
Mắt Ngọc Cơ Lan Lam ngập nước, mắt mơ màng nhìn Nhất Trận Phong phía xa.
Thiên tài đẳng cấp sử thi của Thần Tấn vương triều, Ngọc Cơ Lan Lam gần như biết hết tên tuổi nhưng không có Nhất Trận Phong, hay đây không phải tên thật của hắn?
Nhất Trận Phong là ai?
Ngọc Cơ Mạn Diệu không nói nhưng không ngăn được Ngọc Cơ Lan Lam nổi hứng thú với Phong Phi Vân. Ngọc Cơ Lan Lam híp mắt sáng, nhếch môi lộ hàm răng trắng, không biết trong lòng nàng nghĩ gì.
Ngọc Cơ Mạn Diệu cười toe:
- Sư muội, có lẽ Tà Hoàng thiếu chủ của sư muội sắp ra tay.
Ngọc Cơ Mạn Diệu rất mong chờ Phong Phi Vân đánh bại Tà Hoàng thiếu chủ, vậy thì nàng càng vui vẻ hơn.
Đảo Nam hải, không khí thịnh hội tà đạo hết sức căng thẳng, nguyên nhân chỉ vì một đại đạo hái hoa đến.
Đám bá chủ tà đạo Sâm La điện xoa tay, tuy Tử Vong Hành Giả, Sinh Mệnh Hành Giả không thể trấn áp Nhất Trận Phong nhưng không dập tắt chiến ý hừng hực của bọn họ. Một điện chủ bá khí uy nghiêm bước ra định đánh nhau với Phong Phi Vân.
Tà Hoàng thiếu chủ đứng trên đài cao, giọng lạnh nhạt nhưng rất có sức tin phục:
- Phụng Tiên, quay về, ngươi không phải đối thủ của hắn.
Vị điện chủ kia lạnh lùng trừng Phong Phi Vân, cúi đầu hướng Tà Hoàng thiếu chủ, lùi trở về.
Tà Hoàng thiếu chủ lên tiếng là các tu sĩ Sâm La điện cung kính ngay, bao gồm sáu điện chủ.
Tà Hoàng thiếu chủ nhìn Phong Phi Vân thật lâu, vén tay áo lên, vỗ tay khen:
- Lợi hại, rất lợi hại, Phong huynh không uổng là long phượng trong cõi người. Tại cửa vào Đồng Lô sơn bày ra thiên la địa võng vậy mà vẫn bị Phong Phi Vân thần không biết quỷ không hay trốn ra. Ngu huynh rất khâm phục.
← Ch. 1217 | Ch. 1219 → |