← Ch.1300 | Ch.1302 → |
Phong Phi Vân xuyên qua khe hở thấy khuôn mặt già nua của Phong Mặc âm trầm nhìn mình.
Phong Mặc đã bị trái tim Diêm Vương hoàn toàn tà hóa, mặt đầy tà văn, mắt đen thui trống rỗng.
Phong Mặc nhếch môi nói:
- Phong Phi Vân, hôm nay là lúc lấy trái tim của ngươi!
- Chỉ bằng vào ngươi?
Mắt Phong Phi Vân bắn ra tia sáng đỏ, anh khí khiếp người, chân đạp mặt đất đánh bay Phong Mặc. Cơ thể Phong Mặc đập vào một ngọn núi, làm ngọn núi khổng lồ nứt rạn.
Phong Hoàng lấy yêu binh ra, lão ở trong Đồng Lô sơn lấy được chiến khí này. Một khúc lưỡi dao gãy, chỉ to cỡ bàn tay, quanh thân tỏa ánh sáng màu lam.
Trên lưỡi dao ẩn chứa yêu lực khổng lồ, các hoa văn yêu tộc khắc bên trên.
Phong Phi Vân cảm giác lưỡi dao nguy hiểm, vội lấy hỏa dương luân hòa, huyết nhân thần quán ra chặn lưỡi dao công kích.
Bùm!
Hỏa dương luân đẳng cấp linh khí tứ phẩm chớp mắt bị lưỡi dao màu lam chém rách một khe hở, trận pháp vỡ gần hết, khí linh bị chém thương.
Uy lực thật mạnh.
Lưỡi dao màu lam chỉ là một khúc nhỏ của thần binh nhưng đã rất lợi hại, có thể chém phá linh khí tứ phẩm, giết khí linh.
- Đây là thần binh của đại yêu, tuy chỉ có một khúc nhỏ nhưng quá đủ chém gãy mọi thần binh lợi khí của Thần Tấn vương triều!
Phong Hoàng tấn công dồn dập, tà lực rót vào lưỡi dao, yêu khí đậm đặc sắp đâm thủng trời, chém hết vũ trụ.
Phong Phi Vân im lặng, rơi vào bị động. Phong Phi Vân không dám tùy tiện chạm vào lưỡi dao màu lam, cố gắng trốn tránh. Đó là một khối thần nhẫn, sắc bén ngang ngửa với Thiên Tủy Binh Đàm.
- Nếu có Thiên Tủy Binh Đàm thì tốt rồi, đủ để đối kháng khối nhỏ lưỡi dao này!
Phong Mặc bị Phong Phi Vân đánh dính vào ngọn núi lại bò ra, người tràn đầy ánh sáng tà tính, trái tim chảy máu đen, các tà văn hiện ra trên làn da.
Phong Mặc nhìn trái tim Phong Phi Vân, một trái tim nóng bỏng tràn ngập năng lượng. Nếu nuốt trái tim này tu vi của Phong Mặc sẽ tăng mảng lớn.
- Ai đó?
Phong Mặc cảm giác hơi thở từ vùng núi phía xa bắn tới, ngoái đầu nhìn. Trong sương mù, một nam nhân mặc giáp trắng chậm rãi bước ra từ cánh rừng, luồng gió quay quanh người. Nam nhân giáp trắng có khí chất u buồn, chân mày như đao kiếm, tóc dài bay trong gió.
Nam nhân giáo trắng đạp gió lướt đến. Không khí xung quanh tĩnh lặng.
- Là ngươi!?
Đôi mắt đen thui của Phong Mặc càng đen, tà lực phun ra ngoài biến ngọn núi dưới chân thành mảnh đất tà tính.
Phong Si nói:
- Đại ca, hãy từ bỏ đi.
Phong Si đứng thẳng như cái cọc, chân đạp gió, các mảnh lá cây bay lên. Mắt Phong Si trong suốt, giáp trắng sáng choáng. Áo choàng đỏ bay lên Sau lưng Phong Si, gã như thần tướng bất bại đi trong gió.
Oai hùng khiếp người, làm người trong thiên hạ nhạt nhòa.
Mặt Phong Mặc dữ tợn, da đầu phồng lên nứt ra các tà văn quái dị:
- Ngươi nghĩ chết rồi sống lại là có thể đấu với ta? Dù ngươi sống lại thì ta sẽ giết ngươi thêm lần nữa!
Phong Si chậm rãi nói:
- Đại ca đã nhập ma.
Phong Mặc rít gào:
- Đúng vậy! Ta nhập ma! Ngươi nghĩ ngươi là đệ nhất nhân kiệt Phong gia thì có thể khinh thường đại ca như ta sao? Rốt cuộc ngươi sẽ chết trong tay ta, ha ha ha ha ha ha!
Phong Si lặng im thật lâu, chậm rãi nói:
- Ngươi luôn là đại ca của ta.
Phong Mặc công kích, tà quang khuếch tán như mặt trời tà màu đen, muốn giết Phong Si thêm lần nữa.
Phong Si đứng thẳng, mắt sáng ngời, biểu tình cô đơn.
Phong Si nói:
- Đại ca, chúng ta về nhà đi.
Phong Si nâng tay, sức gió hiện ra tỏgng lòng bàn tay như nâng một mảnh vũ trụ. Phong Si lật tay vỗ Phong Mặc nằm phịch dưới đất.
Biểu tình Phong Si đau thương chậm rãi cõng Phong Mặc lên, từng bước rời khỏi mảnh đất loạn chiến, để lại trái tim tà tính đen thui dưới đất.
Phong Phi Vân nhìn hai bóng lưng biến mất nơi cuối trời, thu tà tâm Diêm Vương. Phong Hoàng lại xông lên, lưỡi dao màu lam chém ra dòng sông gió đánh nát Hỏa Luân Dương thành các mảnh linh khí rơi rải rác.
- Phong Hoàng, ngươi nghĩ ta không giết ngươi được sao?
Bùm!
Phong Phi Vân nổi máu hung dữ, người trướng to, hắn biến thành phượng hoàng vảy rồng khổng lồ vô biên, giương cánh dài ba ngàn dặm.
Từ dưới đất nhìn lên chỉ thấy một bóng đen, không nhìn ra chân thân của Phong Phi Vân, vì thân hình quá khổng lồ. Chỉ có một góc nhỏ thân phượng hoàng thấp thoáng trong sương.
Uy lực long phượng phát huy cực độ, ức vạn sinh linh một nửa Thần Tấn vương triều quỳ dưới đất như lạy chí tôn.
Đỉnh thi thành, Mặc Dao Dao đứng dậy, áo da cừu bay lên, mắt mông lung làn thu thủy nhìn thân phượng hoàng khổng lồ trên bầu trời, giống như chân phượng giáng xuống thiên địa.
- Hay mẫu thân của hắn là phượng hoàng thuộc phượng hoàng yêu tộc? Trong người hắn có dòng máu phượng hoàng cao quý? Không thể nào, tộc phượng hoàng toàn là nữ giới, dù kết hợp với nhân loại thì sẽ sinh ra nữ nhân bán yêu, tại sao hắn là nam?
Mặc Dao Dao khó thể ức chế nỗi lòng giật mình, vì nàng hiểu huyết mạch phượng hoàng quý giá hơn bất cứ ai. Truyền thừa một chút xíu dòng máu phượng hoàng đủ hưởng dãi ngộ cao chót vót trong yêu tộc.
Mắt Mặc Dao Dao quyến rũ, dịu dàng như nước, yêu kiều động lòng người. Tu vi Mặc Dao Dao chống đỡ uy nhiếp phượng hoàng, ba thú con Sau lưng nàng thì bị Khí thế phượng hoàng trấn áp quỳ rạp dưới đất dập đầu lạy liên tục.
Ầm!
Sau khi Phong Phi Vân thi triển thân hình phượng hoàng, Khí thế trấn vũ trụ. Trừ số ít nhóm người Mặc Dao Dao ra, một nửa người Thần Tấn vương triều quỳ dưới đát.
- Tía nó, muốn gì đây? Thiên thần xuất thế sao? Chí tôn hàng lâm?
Tất Ninh Soái đang vất vả chống đỡ, gã càng khẳng định bán yêu Phong Phi Vân thật biến thái, mấy bán yêu khác bị bỏ xa lắc.
Phong Hoàng hết hồn, cảm giác như thần linh đứng trước mặt lão. Nỗi sợ lan tràn trong tâm hồn Phong Hoàng.
- Gri!
Tiếng phượng hót truyền khắp ngũ đại vương triều, toàn bộ đất đai có tường thụy xuất thế, từng áng mây đỏ hiện ra trên bầu trời.
Phượng hoàng vươn ra một móng vuốt xé Phong Hoàng thành hai khúc, tà huyết rơi rào rào làm mặt đất ngàn dặm bốc cháy. Nơi này dính máu của Phong Hoàng, tương lai sẽ biến thành đất ma.
Một thế hệ Tà Hoàng trở về cát bụi, máu nhuộm Nam Thái phủ, từ nay phủ bụi trong lịch sử.
Người mới chém người cũ, đạp xác tiên hiền đi tới mới trở thành chí tôn thật sự.
Tà Hoàng chết nhưng không gây ra nhiều sóng gió, vì mọi người bị Khí thế từ người Phong Phi Vân trấn áp sợ hãi, cơ thể sắp bị xé nát. Cảm giác như có khung trời đè người bọn họ.
Phượng hoàng trên bầu trời hùng hổ quát to:
- Long Khương Linh, còn định trốn đến bao giờ? Ngươi nghĩ ta không biết mấy trò vặt của ngươi sao?
Mảnh đất mấy ngàn dặm bị san bằng, đất sụp xuống, hồ nước khô cạ, nước sông bị đất vùi lấp.
Phong Phi Vân đứng trên đỉnh núi đối diện con phượng hoàng, nàng chịu dựng áp lực khổng lồ nhưng trong người có sự ngạo khí của đế hoàng, không bị Phong Phi Vân chấn nhiếp quỳ xuống.
Thái Vi vừa chống đỡ khí vực kinh khủng vừa lạnh lùng nói:
- Phong Phi Vân, ngươi thật sự mạnh như vậy sao? Ngươi chỉ mạnh về Khí thế, bản đế sẽ không vô dụng như Phong Hoàng, bị Khí thế của ngươi trấn áp mất tinh thần, dễ dàng bị ngươi giết.
← Ch. 1300 | Ch. 1302 → |