← Ch.1315 | Ch.1317 → |
- Sau này thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành nhìn trúng thiên chi kiêu nữ Mộng gia. Mộng gia vì nịnh nọt Cửu Tiêu tiên thành nên gả thiên chi kiêu nữ đó cho thiếu thành chủ làm làm tiểu thiếp, chắc sẽ thành thân trong vòng mấy ngày nay.
- Đám thiên tài tuấn kiệt Mộng gia cho rằng Mộng đại ca là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, lúc này nói câu nào đều sẽ chọc giận Mộng đại ca.
Mắt Phùng Vãn Hạ đỏ hồng, nàng biết rõ tình cảm của Mộng Thái Nhạc và thiên chi kiêu nữ Mộng gia. Nhưng thân phận của bán yêu quá thấp kém, Mộng gia thì như vật khổng lồ. Phùng Vãn Hạ muốn giúp đỡ cũng đành bất lực.
Phong Phi Vân sờ cằm:
- Thi ra có chuyện như vậy.
Phong Phi Vân cười bí hiểm:
- Đấu Chiến cung nằm ở đâu? Chúng ta cũng đi giúp vui, nhìn xem thiên tài đẳng cấp sử thi Mộng gia cường đại đến đâu.
Phong Phi Vân kéo Phùng Vãn Hạ đi ra Bán Yêu Minh, kêu một chiếc xe thú, giao một khối linh thạch chạy đi Đấu Chiến cung.
- Chết tiệt, sao lão ở trên xem?
- Rốt cuộc mẫu thân của ngươi là ai?
Ngư gia bò lên xe thú trước cả Phong Phi Vân, hai tay nhét vào ống tay áo, co ro trong góc xe, nghiêm túc hỏi mẹ hắn.
Phong Phi Vân hoàn toàn miễn dịch với lão già điên này, hắn phớt lờ lão. Phong Phi Vân ngồi trong xe với Phùng Vãn Hạ, thảo luận về Đấu Chiến cung.
- Đấu Chiến cung là đấu trường truyền thừa mấy trăm vạn năm, trải rộng toàn bộ Trung Ương vương triều thứ sáu. Quý vực có hơn bảy trăm Đấu Chiến cung, đương nhiên Đấu Chiến cung trong Vực thành mới là nơi cường giả tụ tập. Nhiều lão tổ phúc đị động thiên sẽ đi Đấu Chiến cung thử sức.
- Bối cảnh Đấu Chiến cung rất đáng sợ, nghe nói chỗ dựa là một tòa tước phủ, vì vậy không ai dám gây chuyện trong Đấu Chiến cung.
Phùng Vãn Hạ tiếp tục bảo:
- Chiến đấu trong Đấu Chiến cung không chỉ tăng kinh nghiệm chiến đấu còn thắng được linh thạch. Nhiều thiên tài kinh tài tuyệt diễm chiếm được chiến tích danh truyền thiên tài trong Đấu Chiến cung, rồi được nhiều thế lực tu tiên lớn lôi kéo, hứa hẹn nhiều lợi lộc. Ví dụ công pháp tu luyện, linh thạch, linh đan, linh khí, thậm chí nô lệ mỹ nữ, lãnh địa.
- Đấu trường bình thường trong Đấu Chiến cung không quá nguy hiểm, thắng thua điểm đến liền ngừng. Nhưng tử vong bí cảnh thì khác, bên trong dù giết đối thủ cũng sẽ không phải trả giá gì. Nếu trưởng bối đến báo thù thì Đấu Chiến cung sẽ phái cường giả giết kẻ báo thù, đây là quy tắc của Đấu Chiến cung.
Phong Phi Vân cười nói:
- Thật là một quy tắc hay.
Rất nhanh xe thú đến bên ngoài Đấu Chiến cung.
Đấu Chiến cung khí phái hơn Bán Yêu Minh nhiều, kiến trúc không cùng đẳng cấp. Cánh cửa lớn luyện hóa bằng linh thạch, vách tường tế luyện bằng mục cương bảy sắc, con đường trải bằng ngọc thạch màu trắng, không khí xa hoa quý phái.
Có rất nhiều tu sĩ vào Đấu Chiến cung. Có thanh niên tài tuấn cưỡi linh hạc từ trên trời giáng xuống, bên cạnh có mỹ nhân làm bạn. Một số lão nhân tiên phong đạo cốt ngự không bay đến, Khí thế khiếp người, mắt như hai thanh kiếm bén đâm vào hồn người.
Muốn vào Đấu Chiến cung phải nộp mười khối linh thạch, nơi đây không dành cho lẩm bẩm.
Phong Phi Vân nộp ba mươi khối linh thạch, ba người chạy vào tử vong bí cảnh.
Phùng Vãn Hạ nói:
- Đấu Chiến cung có mười tử vong bí cảnh, cải tiến từ bí cảnh cấp thấp. Bên trong thiết kế linh quang kính tượng, chúng ta đứng ở bên ngoài cũng có thể thấy cảnh chiến đấu trong tử vong bí cảnh.
Phùng Vãn Hạ rất sốt ruột, nàng bước nhanh đi. Phùng Vãn Hạ rất lo cho an toàn của Mộng Thái Nhạc, Lý Lang.
Khi Phong Phi Vân, Phùng Vãn Hạ, Ngư gia đến tử vong bí cảnh đã có rất nhiều tu sĩ tụ tập tại chỗ này. Mấy chục cường giả bán yêu chạy đến đây trước, thấy Phong Phi Vân, Phùng Vãn Hạ tới thì gật nhẹ đầu.
- Lý đại ca, Mộng đại ca!
Hốc mắt Phùng Vãn Hạ đỏ hồng móc bình ngọc ra khỏi ngừng, đổ hai viên linh đan tam phẩm, đều là bảo dược trị thương, giá trị siêu phàm.
Mộng Thái Nhạc, Lý Lang bị thương rất nặng, mặt trắng bệch, áo dính đầy máu, vết thương đã khép lại gần hết. Trước khi nhóm Phong Phi Vân chạy đến đã có người chữa giúp Mộng Thái Nhạc, Lý Lang, nhưng chỉ khiến ngoại thương khép lại.
Mộng Thái Nhạc nhắm mắt, vẻ mặt tuyệt vọng, lắc đầu cười khổ nói:
- Vãn Hạ, hãy cất linh đan đi. Bây giờ chúng ta đã là phế nhân, nuốt vào chỉ phí linh đan.
Đối với tu sĩ tu luyện mấy trăm năm thì bị người phá đan điền, phế tu vi chẳng khác nào chết rồi.
Phùng Vãn Hạ không ngừng lau nước mắt, cố chấp nhét linh đan cho Mộng Thái Nhạc, Lý Lang.
- Để ta xem.
Phong Phi Vân bắt chặt tay Mộng Thái Nhạc, đầu ngón tay phát ra phật quang màu vàng chậm rãi thấm vào người gã.
Mộng Thái Nhạc nói:
- Phong huynh, vô dụng.
Đám tu sĩ bán yêu tò mò nhìn Phong Phi Vân, bọn họ biết hắn là sơ đại bán yêu, có lẽ hắn sở hữu bản lĩnh nghịch thiên?
Phùng Vãn Hạ đang khóc cũng trợn to mắt, nín khóc.
Một lúc sau Phong Phi Vân rụt tay về, mỉm cười nói:
- Chỉ bị phá một lỗ thượng đan điền, còn cứu được.
Mộng Thái Nhạc ngây người. Tuy thượng đan điền chỉ là đan điền thứ nhất của tu sĩ nhưng linh khí mệnh môn nằm trong đó. Thượng đan điền vỡ nghĩa là đường tu tiên từ nay đứt đoạn, tại sao Phong huynh bảo là còn cứu được? Có vẻ Phong huynh không nói đùa? Chẳng lẽ Phong huynh định dùng một số thần đan bảo dược trong truyền thuyết để cứu mình?
Ánh mắt Mộng Thái Nhạc quyết tuyệt nói:
- Mạng của Mộng Thái Nhạc ta tiện, sớm không muốn sống trên đời. Nếu Phong huynh dùng bảo dược quý hiếm cứu ta thì ta không nhận nổi ân tình này.
- Ha ha ha ha ha ha! Không tính là bảo dược, có lẽ rất hiếm thấy với người khác nhưng với ta thì nhiều vô số kể. Mộng huynh muốn một rổ thì ta cũng cho được.
Phong Phi Vân luồn tay vào ống tay áo, âm thầm dùng kim tàm phật khí ngưng tụ một viên phật đan to cỡ trái vải.
Phong Phi Vân lấy phật đan rực rỡ ánh vàng, hai ngón tay kẹp phật đan. Hoa văn dày đặc trên phật đan, ánh sáng rực rỡ phủ vầng sáng vàng nhạt. Nghiêng tai lắng nghe loáng thoáng có tiếng phật ngâm xướng.
Giờ đây Phong Phi Vân đã hoàn toàn lĩnh ngộ ấu tàm đồ bức thứ hai trong Kim Tàm Kinh. Kim tàm phật khí tăng một nấc thang, dược lực viên phật đan này sánh bằng linh đan thất phẩm, tính độ tinh thuần thì còn hơn linh đan thất phẩm nữa.
Mộng Thái Nhạc mất tu vi nhưng ánh mắt còn, gã nhận ra ngay linh đan quý giá.
Cổ họng Mộng Thái Nhạc khô khốc nói:
- Đây... Đây... Đã vượt qua linh đan ngũ phẩm.
Đám tu sĩ bán yêu giật mình không nói nên lời. Phong huynh đệ thật cao điệu, tùy tiện lấy một viên thần đan bảo dược ra, cố ý hù người sao?
Phùng Vãn Hạ há hốc mồm nhìn phật đan màu vàng trong tay Phong Phi Vân, lại nhìn hai viên linh đan tam phẩm trong tay mình. Phùng Vãn Hạ cảm thấy mình nghèo hèn, nó là linh đan tam phẩm, bán yêu bình thường không có được, nhưng sao bỗng nhiên nàng trở nên nghèo hèn như vậy?
Phong Phi Vân thầm thở dài, đám bán yêu này sống thật khổ, chưa từng thấy đan dược đẳng cấp như thế. Nơi này là Trung Ương vương triều thứ sáu, lấy ra chút đồ tốt chẳng phải rất bình thường sao?
← Ch. 1315 | Ch. 1317 → |