← Ch.1339 | Ch.1341 → |
Lão ăn mày chạy rất nhanh, đôi chân như hai bánh xe lửa nhanh như chớp lao ra khỏi Vực thành Cửu Tiêu tiên thành, chui vào tầng mây.
Lão quản gia vội vàng đi tới đại điện bay, phập phồng lo sợ quỳ dưới đất, tay áo lau mồ hôi:
- Bẩm báo thiếu thành chủ, quà biếu hôn lễ đã bị người cướp sạch!
Những thiên tài tuấn kiệt cười thầm, cảm thấy hôm nay Tiêu Thiên Duyệt quá xui xẻo. Trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành thật tình, ai đã xem ngày hoàng đạo? Hôm nay không tiện kết hôn.
Trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành cầm thần kiếm chém không trung:
- Dám ăn trộm trong Cửu Tiêu tiên thành, muốn chết!
Kiếm khí bay lướt qua biến thành thiên hà quét nửa bầu trời.
Phụt!
Một vệt máu bắn trên không trung.
Trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành rút thần kiếm về:
- Hừ! Đây là kết cuộc khiêu khích Cửu Tiêu tiên thành!
Trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành đứng thẳng, thần y dán sát người, uy hiếp đương trường.
Lão ăn mày bò ra từ bãi máu, người dính đầy lông chim:
- Má ơi, hết hồn!
Hóa ra trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành chỉ chém trúng một con linh điểu bay ngang qua. Lão ăn mày đội linh điểu trên đầu trốn thoát một kiếp, tóc hao râm dính đầy lông chim. Lão ăn mày co giò chạy như bay, lần này biến mất thật.
Tu sĩ Cửu Tiêu tiên thành tức ngứa răng, sử dụng kiếm phôi Cửu Tiêu thần kiếm vậy mà không thể chém chết tên trộm già, trơ mắt nhìn lão vác đống của cải trốn đi.
Phong Phi Vân khoác áo da phượng vảy rồng, giấu kín hơi thở. Phong Phi Vân đứng trong đại điện bay, không ai nhìn thấy hắn. Phong Phi Vân nhìn lão ăn mày chạy trốn, thầm buồn cười. Lão ăn mày dám trộm đồ Cửu Tiêu tiên thành, nếu không phải Phong Phi Vân phá rối thì không ai phát hiện được lão.
Mọi người ráng nhịn cười, cảm thấy hôm nay đến là rất đáng giá, thấy kịch vui.
Tu sĩ Cửu Tiêu tiên thành, mấy lão tổ Mộng gia biểu tình cực kỳ khó xem. Thiếu thành chủ Tiêu Thiên Duyệt dù môi còn treo nụ cười nhưng nụ cười cứng ngắc.
Lưu Tô Tử cười sáng lạn, phẩy quạt nói:
- Những người này ác thật, hôm nay là ngày vui của thiếu thành chủ thế mà cứ nói bậy bạ, mất vui.
Nhiều người nhìn tân nương đứng chính giữa, cười bí hiểm.
Trưởng tử vực chủ Xích Mộc vực Mạc Thái Tuấn đứng ra nịnh hót:
- Đúng là mất vui thật, thiếu thành chủ làm người đường đường chính chính, Mộng cô nương càng là ngọc khiết băng thanh, vàng thật không sợ lửa
Thanh niên tài tuấn Vô Thọ tinh cung còn trẻ nên nói chuyện không kiêng dè:
- Chuyện hôm nay đã xảy ra, danh dự của Mộng cô nương bị phá xấu, nếu không nghiệm chứng rõ ràng sợ là thiếu thành chủ sẽ bị người ta nói. Một số người không biết sự thật nói lung tung, vậy thì không tốt.
Thiên kiêu quen thân với Tiêu Thiên Duyệt nói:
- Thế thì không tốt, không tôn trọng Mộng cô nương, dù sao hôm nay là ngày nàng và thiếu thành chủ thành hôn.
Mộng Lăng Yến luôn im lặng nay lên tiếng:
- Mọi người đừng nói nữa, ta và thiếu thành chủ không có tình cảm, người ta thích không phải thiếu thành chủ. Đêm qua... Hắn tìm ta... Nhưng ta không đồng ý cho hắn...
Đêm qua Phong Phi Vân đưa Mộng Thái Nhạc vào phòng Mộng Lăng Yến, nhưng nàng không cùng gã gạo nấu thành cơm. Mộng Lăng Yến biết nếu mình mất trinh thì Mộng gia sẽ gặp tai hạo ngập đầu, tình lang yêu nhiều cỡ nào cũng không thể bỏ mặc mạng sống toàn gia tộc.
Khi Mộng Lăng Yến nói câu này, không khí lặng yên. Mặt Tiêu Thiên Duyệt sa sầm. Các lão tổ Mộng gia chân run run, sợ suýt quỳ dưới đất.
Lưu Tô Tử cười càng tươi, chậm rãi đến bên cạnh Mộng Lăng Yến, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt mình.
Lưu Tô Tử hỏi:
- Đêm qua, hắn là ai?
Mộng Lăng Yến không chịu nổi Lưu Tô Tử tạo áp lực khổng lồ, quỳ dưới đất nói:
- Xin lỗi, các vị lão tổ, Lăng Yến thật sự không thể gả cho thiếu thành chủ, ta... Ta thích Thái Nhạc!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Lão tổ Mộng gia tức hộc máu, mặt xanh mét, lòng muốn một chưởng đập chết Mộng Lăng Yến. Tại sao Mộng gia sinh ra nữ nhân ngu ngốc như vậy? Nói trước mắt bao người, dù Mộng Lăng Yến không làm chuyện bậy bạ với gia nô kia thì thiếu thành chủ khó leo xuống bậc thang.
Thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành không xuống cầu thang được, Mộng gia tàn đời.
Ba trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành khí lạnh khiếp người, bọn họ ngồi trên ghế, tay run run. Nếu không phải nhiều thiên kiêu, đại nhân vật có mặt thì bọn họ đã giết hết Mộng gia.
Hôm nay Cửu Tiêu tiên thành mất hết mặt mũi.
Lưu Tô Tử vuốt gò má, nâng Mộng Lăng Yến dậy, cười nói:
- Mộng cô nương không uổng là tấm gương trong nữ nhân, có gan theo đuổi tình yêu trong lòng, làm người ta khâm phục. Xin mọi người nghe ta nói một câu, theo ta thấy chuyện này thiếu thành chủ không có sai. Thiếu thành chủ không hay biết gì, không biết Mộng cô nương đã có người trong lòng. Chỉ trách các trưởng bối Mộng gia muốn trèo cao Cửu Tiêu tiên thành, ép Mộng cô nương gả cho thiếu thành chủ.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Mấy lão tổ Mộng gia mất hết sức lực quỳ dưới đất, mặt xám xịt.
Tiêu Thiên Duyệt có bậc thang leo xuống, nói ngay:
- Mộng gia các người thật đáng giận, ta bị các người lừa. Tuy Tiêu Thiên Duyệt ta cưới hơn trăm thê tử nhưng mỗi người đều tự nguyện gả cho ta, chưa từng gặp chuyện như vậy!
Mấy lão tổ Mộng gia khủng hoảng nói:
- Chúng ta sai, chuyện này là lỗi của chúng ta...
Thiên tài trẻ Vô Thọ tinh cung lên tiếng:
- Không đúng! Lúc trước thiếu thành chủ nắm tay Mộng cô nương nói hai người yêu nhau, đã yêu nhau thì nên có tình cảm sâu sắc, hiểu rõ về nhau mới đúng. Tại sao thiếu thành chủ không biết chuyện Mộng cô nương có người trong lòng?
Tiêu Thiên Duyệt biến sắc mặt, hóa đá tại chỗ. Tiêu Thiên Duyệt phản ứng lại, gã biết đã bị Lưu Tô Tử gài bẫy, giờ nói gì cũng muộn.
Tu sĩ đến tham gia bữa tiệc toàn là thiên kiêu một phương, toàn là người thông minh, hiểu ngay cong cong quấn quấn trong đó. Bọn họ nhịn cười, sắc mặt mất tự nhiên, ánh mắt nhìn Tiêu Thiên Duyệt như ngó tên ngốc.
Tiêu Thiên Duyệt chưa từng hận ai như thế này, gã hung tợn trừng Lưu Tô Tử, thầm nghĩ:
- Mụ đàn bà chết tiệt, quá đáng, đây là buộc ta đến thân bại danh liệt!
Lưu Tô Tử chỉ đứng nhìn, nhoẻn miệng cười, phẩy quạt, bộ dáng ung dung chuyện không liên quan mình.
Tiêu Thiên Duyệt không ngốc, gã đoán được chuyện hôm nay là Lưu Tô Tử giở trò Sau lưng. Những lời Mộng Lăng Yến nói đều là bị Lưu Tô Tử ép thốt ra, nàng đã tính toán tất cả, muốn tạo thành tình huống lúng túng này.
Lão nhân Cửu Tiêu tiên thành đứng ra giải vây giúp Tiêu Thiên Duyệt, lạnh lùng nói:
- Thiếu thành chủ mệt mỏi, hãy đi xuống nghỉ ngơi. Người đâu, kéo mây tên xấu xa Mộng gia lên thí thần đài chém đi!
Đám lão tổ Mộng gia sợ té ngồi dưới đất, dập đầu xin tha nhưng vẫn bị người kéo đi.
Có hai tu sĩ mặc áo trắng định kéo Mộng Lăng Yến xuống. Lúc này quanh người Mộng Lăng Yến truyền dao động không gian, trùng động mở ra trước mặt nàng. Mộng Lăng Yến nhảy vào trùng động.
Cùng lúc đó, Phong Phi Vân núp trong đại điện lao nhanh vào trùng động.
Tình hình xảy ra đột ngột, nhưng có mặt khá nhiều cường giả nhanh chóng ra tay định đánh nát trùng động.
- Muốn trốn?
← Ch. 1339 | Ch. 1341 → |