← Ch.1360 | Ch.1362 → |
Phong Phi Vân nói:
- Ngươi nói lực phòng ngự mai rùa của ngươi đệ nhất thiên hạ, vừa rồi suýt bị ngươi hại chết!
Mao Ô Quy đứng thẳng, cõng mai rùa, hai móng vuốt chắp Sau lưng, bộ dáng ta vô tội:
- Tại vì tu vi của ngươi quá thấp nên không ngăn được một lũ khí lạnh của đối phương. Sinh linh trong Nhược Thủy hồ rất đáng sợ, có thể chiếm một góc trong Hồng Diệp Tinh, ngươi bây giờ không trêu vào đẳng cấp cỡ đó được.
Phong Phi Vân đồng ý. Hồng Diệp Tinh là địa bàn của cảnh chủ Diệp Hồng cảnh, mỗi một tấc đất người bình thường không với tới được. Nếu sinh linh trong Nhược Thủy hồ có thể bá chiếm một hồ nước thì chính là nhân vật kinh thiên động địa, tốt nhất đừng trêu vào.
- Nguy rồi, mặt trời sắp lặn!
Phong Phi Vân ở dưới đất niết bàn mất mây canh giờ, giờ đã qua buổi trưa từ lâu, mặt trời treo hướng tây, trong vòng một canh giờ sẽ lặn xuống núi.
Trước khi trời tối chưa quay về sẽ bị đào thải.
- Phượng hoàng thần dực!
Lưng Phong Phi Vân nhô lên hai cục u, không ngừng mở rộng, từng đoàn lửa chói mắt bay ra từ hai cục u, cuối cùng nổ tung thành đôi cánh màu đỏ rực.
Ầm!
Đôi cánh chim đỏ thẫm dài tám thước bốc cháy ngọn lửa, mỗi cọng lông chim chứa lực lượng lửa, trong suốt lấp lánh như thần dực tế luyện bằng thần tài.
Cánh vỗ cuốn cuồng phong lửa nóng cháy, Phong Phi Vân bay lên cao.
Mao Ô Quy đột nhiên nhảy lên lưng Phong Phi Vân, cười nói:
- Thần thông tốt thật, mọc đôi cánh, trông giống thần dực làm bằng lông phượng hoàng.
Cánh chim đột nhiên bừng lên ngọn lửa càng khủng bố, đốt Mao Ô Quy la hét không dám huênh hoang, chạy xuống dưới người Phong Phi Vân, kéo góc áo, treo lủng lẳng trên người hắn.
Phượng hoàng thần dực!
Đây là Sau khi Phong Phi Vân hoàn thành lần thứ hai niết bàn có thể thi triển ra thần thông, dù bị vẫn thiên linh thạch ức chế vẫn có thể bay. Dù trong mật địa cấm không, phượng hoàng thần dực vẫn bay được.
Khi tu vi của Phong Phi Vân đến cảnh giới nhất định, hắn có thể giương cánh xuyên qua không gian loạn lưu, thượng cửu thiên, hạ cửu địa, không gì không làm được.
Không lâu sau Phong Phi Vân quay về đại doanh Bán Yêu Minh.
Cách đại doanh Bán Yêu Minh mấy chục dặm Phong Phi Vân cất phượng hoàng thần dực, thi triển luân hồi tật tốc, giả bộ thở hồng hộc quay về đại doanh.
- Số thứ ba ngàn sáu trăm bốn mươi lăm.
Lão nhân lưng gù đứng trước đại doanh Bán Yêu Minh, ghi tên Phong Phi Vân vào quyển sách sắt, cho hắn một thẻ bài.
Có nhiều người hoàn thành nhiệm vụ như thế?
Phong Phi Vân nhận thẻ, lòng ngạc nhiên. Phong Phi Vân xếp thứ ba ngàn sáu trăm bốn mươi lăm vậy là trước hắn có ba ngàn sáu trăm bốn mươi lăm bán yêu quay về đại doanh.
Nhưng Phong Phi Vân nghĩ lại đệ nhất doanh bán yêu tinh anh doanh có hơn bảy ngàn người, bây giờ mới có ba ngàn sáu trăm bốn mươi lăm về kịp lúc. Trời đã tối muộn, không có bao nhiêu người về kị.
Mới có ngày đầu tiên đã hơn một nửa thiên kiêu bị đào thải.
Bên ngoài đại doanh Bán Yêu Minh đậu hơn mười con thiên mã thú màu trắng, rất thuần tuấn, toàn thân mặc giáp, là tọa kỵ đã bị thuần phục.
Dùng thiên mã làm tọa kỵ, có đại nhân vật đến Bán Yêu Minh.
Phong Phi Vân hỏi thăm:
- Dường như có người ngoài đến Bán Yêu Minh?
Lão nhân lưng gù đứng trước cửa lớn, đôi mắt âm trầm, người lộ Khí thế mũi nhọn nhưng rất nhanh biến mất.
Lão nhân lưng gù thản nhiên nói:
- Một đệ tử Trung cổ thế gia.
- Đệ tử Trung cổ thế gia đến đại doanh Bán Yêu Minh làm gì?
Phong Phi Vân có nghe vài tin đồn liên quan Trung cổ thế gia.
Cái gọi là Trung cổ thế gia ý chỉ gia tộc truyền thừa từ trung cổ đến bây giờ. Trung cổ là một đoạn lịch sử cổ xưa, đại khái từ một trăm sáu mươi vạn năm đến một ngàn bốn trăm vạn năm trước.
Phân chia đoạn thời gian này là trung cổ vì hơn một ngàn vạn năm đó trăm tộc nhân loại náo động lớn trước giờ chưa từng có, được gọi là trung cổ loạn thổ.
Trung cổ loạn thế cũng là một trong các thời kỳ nhân loại huy hoàng nhất, xuất hiện nhiều nhân vật kinh thiên động địa. Có 'chư tử bách thánh' xuất thế, truyền đạo thiên hạ. Nhưng những nhân vật thần thoại ghi trên sách cổ đã chìm trong dòng sông thời gian dài dặc.
Tuy nhiên gia tộc sinh ra vào thời kỳ trung cổ tiếp tục kéo dài, chính là Trung cổ thế gia.
Trung cổ chỉ là một trang ngắn ngủi trong thiên chương lịch sử nhân loại, viết một quyển thời đại huy hoàng mà chiến loạn. Thời kỳ kia nhân loại xuất hiện thịnh thế trăm nhà đua tiếng, vô số gia tộc, tiên thành, thánh phủ như măng mọc sau mưa.
Mãi đến một trăm sáu mươi vạn năm trước trăm tộc nhân loại xây dựng Trung Ương vương triều, ngừng đấu đá nhau, mãi khi một kỷ nguyên kết thúc.
Loạn thế thời đại trung cổ chấm dứt.
Trung cổ thế gia có thể kéo dài đến bây giờ đa số là nội tình cường đại, giữ lại một ít thủ đoạn giúp kéo dài từ trung cổ tới hiện tại. Cổ tộc truyền thừa mấy vạn năm như Mộng gia không thể sánh bằng.
Lão nhân lưng gù hừ lạnh một tiếng:
- Trung cổ thế gia cực kỳ cao ngạo, tự nhận là trong người chảy dòng máu tiên hiền, khinh thường Bán Yêu Minh chúng ta.
Ánh mắt Phong Phi Vân âm trầm:
- Hay bọn họ dám đến Bán Yêu Minh gây sự?
Đôi mắt lão nhân lưng gù chất chứa bất đắc dĩ nói:
- Tuy Trung cổ thế gia khinh thường Bán Yêu Minh nhưng chúng ta buộc phải xum xoe bọn họ. Như ngươi thấy đại doanh Bán Yêu Minh này là thuê của người Cố gia Trung cổ thế gia. Nếu không Bán Yêu Minh không có chỗ đứng trong Hồng Diệp Tinh.
- Chẳng lẽ không thể tự mua một mảnh đất sao? Cần gì xem sắc mặt Trung cổ thế gia?
Lão nhân lưng gù nói:
- Đất đai Hồng Diệp Tinh thuộc quyền sở hữu của cảnh chủ đại nhân, không ai mua được.
Phong Phi Vân hỏi:
- Vậy đất của Trung cổ thế gia thì sao?
- Đó là cảnh chủ ban thưởng cho bọn họ, đa số là từ thời trung cổ ban cho tổ tiên họ.
Phong Phi Vân khó hiểu hỏi:
- Tại sao Bán Yêu Minh chúng ta phải xây dựng đại doanh trong Hồng Diệp Tinh?
Lão nhân lưng gù nhìn Phong Phi Vân, đáp:
- Trung cổ thế gia, thậm chí toàn nhân loại xem bán yêu chúng ta là heo chó. Nếu bản thân bán yêu không tranh đấu, không xem mình cao quý một chút thì thật sự thành heo chó.
- Hồng Diệp Tinh là nơi cao nhất Diệp Hồng cảnh, nếu Bán Yêu Minh chúng ta không có đại doanh tại đây thì thật sự bị đạp dưới chân.
- Dù chỉ thuê một khối đất, chúng ta cần đứng vững gót chân tại đây, nói cho tất cả bán yêu đang làm nô lệ. Tương lai có ngày chúng ta nhất định sẽ sở hữu đất đai thuộc về mình. Chúng ta không thua kém gì nhân loại, chúng ta có lý tưởng, mục tiêu của mình, đừng xem chúng ta là heo chó!
Thuê đất trong Hồng Diệp Tinh chỉ là bước đầu tiên, cần đứng vững gót chân tại đây thì Sau này mới có địa bàn của riêng mình, ngang hàng với nhân loại, không bị kỳ thị.
Phong Phi Vân hơi hiểu nỗi vất vả của tiền bối trong bán yêu. Mọi người đang cố gắng một hướng, dù mục tiêu xa xôi cũng không bỏ cuộc.
Nếu các tiền bối mạnh nhất Bán Yêu Minh bỏ cuộc, những bán yêu sống ở tầng thấp nhất càng dễ từ bỏ hơn. Sau này bọn họ cảm thấy mình thấp kém hơn heo chó, hậu thế cũng không bằng heo chó.
← Ch. 1360 | Ch. 1362 → |