← Ch.1403 | Ch.1405 → |
Ầm!
Ngọn lửa bốc cháy trên người Phong Phi Vân, không, hoặc nên nói là lửa chui ra từ cơ thể hắn.
Không giống lửa hủy diệt mà như ngọn lửa sự sống.
Con rùa trắng, trái cây màu đen ôm nhau né xa.
Trái cây màu đen nói:
- Gia gia, xác chết vùng dậy.
Con rùa trắng nạt:
- Bậy, không kiến thức. Đây là niết bàn, số tiện nhân này lớn thật.
- A!
Vết thương trên người Phong Phi Vân nhanh chóng khép lại, mười lăm khối xương phượng đốt cháy, trong mỗi khối xương phượng lao ra một con phượng hoàng ảo.
Mười lăm con phượng hoàng ảo bay trên người Phong Phi Vân như mười lăm đốm lửa.
Vô số quy tắc sinh tử tụ tập bên này, như các con suối nhỏ chảy vào biển rộng, dung nhập vào mỗi tấc cơ, xương chân, tóc, máu. Lực lượng trên người Phong Phi Vân càng lúc càng đậm đặc, máu như dòng lũ lửa.
Làn da Phong Phi Vân trong suốt lấp lánh, mỗi tấc da chảy xuôi phật quang vàng và lửa đỏ thẫm.
Linh khí và quy tắc không ngừng dâng trào trong cơ thể Phong Phi Vân, rèn luyện mỗi giọt máu, có lực lượng vô cùng tận tuôn vào trong máu.
Một giọt máu chứa năng lượng có thể giết một tu sĩ Thiên Mệnh cảnh thấp.
Bóc!
Khối xương trên chân trái Phong Phi Vân biến dị, đỏ rực như máu, ánh sáng rực rỡ tựa thần cốt.
Trong xương bay ra phượng hoàng ảo, từng tia khí phượng hoàng chảy xuôi.
khối xương phượng thứ mười sáu.
Mỗi tăng một khối xương phượng là tư chất lại mạnh một phần, lực lượng cũng càng cường đại hơn.
Bóc!
Đùi phải sinh ra khối xương phượng thứ mười bảy.
Trong đan điền của Phong Phi Vân, khí hải dâng trào, Thanh Đồng cổ thuyền lướt trên khí hải. Vô số tro thánh linh trên thuyền cổ rơi vào đan điền, vận chuyển mỗi chỗ trong cơ thể Phong Phi Vân như các ngôi sao nhỏ bé.
Ba ngàn vạn hạt tro thánh linh biến thành ba ngàn vạn ngôi sao.
Có dung nhập vào xương cốt, có dung nhập vào răng, có dung nhập vào máu, có dung nhập vào nội tạng. Mỗi chỗ trên người đều có tro thánh linh, vô số đạo tắc trói buộc trong người hắn.
Nếu có đôi mắt nhìn xuyên qua tro thánh linh sẽ thấy mỗi tấc cơ thể Phong Phi Vân dày đặc đốm sáng, mỗi đốm sáng đại biểu một loại đạo nghĩa, như có vinh vực sắp đặt trong người hắn.
Bức tàm đồ thứ ba Kim Tàm Kinh hiện ra trong não Phong Phi Vân, phát ra ba trăm sáu mươi vạn loại hình dạng biến đổi, dày đặc khắp người hắn. Ba trăm sáu mươi vạn bức hình kim tàm khác nhau, mỗi động tác, tư thế kim tàm không giống nhau, mỗi loại chứa một phật uẩn.
Ba ngàn vạn hạt tro thánh linh, ba trăm sáu mươi vạn bức kim tàm đồ chồng lên nhau.
Phong Phi Vân muốn dùng ba ngàn vạn loại ý niệm thánh linh để lại giúp hắn tham ngộ Kim Tàm Kinh, vậy tốc độ cảm ngộ sẽ mau hơn gấp vô số lần. Phong Phi Vân không cần bế quan tu luyện, ý niệm thánh linh sẽ chuyển hóa thành quả tham ngộ cho hắn.
Con rùa trắng chớp mắt nói:
- Không thích hợp, sao ta cảm giác có vô số ý niệm viễn cổ phát ra từ người hắn? Chắc không phải trong thân thể hắn có cổ bảo gì đi?
Ánh mắt con rùa trắng rất gian, muốn cắt một khúc xương từ người Phong Phi Vân để nghiên cứu.
Trái cây màu đen nói:
- Gia gia, ta cũng cảm giác được, dường như là ý niệm thánh linh.
Con rùa trắng suýt nhảy cẫng lên:
- Cái gì?
Trái cây màu đen lặp lại:
- Ý niệm thánh linh.
Con rùa trắng không chờ được nữa, nó chạy tới trước mặt Phong Phi Vân, nhấc một ngón tay hắn lên định cắn một miếng thịt.
Ầm!
Con rùa trắng mới há mồm, làn da Phong Phi Vân phát ra lực lượng mạnh mẽ hất nó văng ra xa.
Trái cây màu đen khẽ thở dài:
- Gia gia thật tình, dù lòng kích động cũng không nên thừa dịp này hôn hắn đi.
Trái cây màu đen rất hiểu tính cách của gia gia, vì hôm nay chúng nó nhận thân thì cũng là cảnh tượng như thế.
Trái cây màu đen đang chạy nhanh dưới đất bị con rùa trắng phát hiện. Con rùa trắng thấy trái cây màu đen thì rất hưng phấn, xông lên cạp người nó nhưng không cắn rách da sắt được, ngược lại gãy một cái răng.
Trái cây màu đen rất tức giận, định lý luận với con rùa. Dù sao nó đang chạy nhanh dưới đất chứ có trêu chọc ai đâu?
Nhưng lý luận một phen trái cây màu đen mới biết đã hiểu lầm, đối phương không phải định cắn mà là hôn nó.
Rồi trái cây màu đen mới biết con rùa trắng là gia gia ruột của mình.
Thật là việc vui bất ngờ.
Con rùa trắng biểu tình xúc động, khóc ròng ôm trái cây màu đen vào lòng nói:
- Ta thật sự là gia gia của ngươi! Ta thề với trời nếu ta nói dối nửa câu thì để trời giáng sét đánh ta đi!
Thì ra nó hiểu lầm, hai ông cháu nhận nhau.
Trái cây màu đen chạy tới nâng con rùa trắng dậy:
- Gia gia, người sao vậy?
Con rùa trắng nói:
- Khụ khụ, không có gì, chỉ bị trật eo.
Trái cây màu đen hỏi:
- A! Nhưng gia gia hình như đâu có eo?
Bốp!
Con rùa trắng cốc đầu trái cây màu đen, nói:
- Không nghe lời, sao có thể tùy tiện cho người xem eo?
- A!
Phong Phi Vân đã ngồi dậy, da mịn như em bé, mỗi lỗ chân lông bắn ra hà quang. Quần áo Phong Phi Vân rách rưới dính đầy máu, nhưng trong cơ thể hắn ẩn chứa lực lượng bất tận.
Phong Phi Vân cười tự giễu:
- Đây chính là cảnh giới Niết Bàn đệ tam trọng thiên.
Phong Phi Vân huơ không khí, từng đợt khí thể bắn ra thành hình rồng.
- Lần này đột phá đúng là may mắn.
- May mắn?
Mao Ô Quy chống khúc cây nhỏ, đầu đội mũ lá cây, trái cây màu đen nâng nó đến trước mặt Phong Phi Vân.
Mao Ô Quy dõng dạc nói:
- Nếu không nhờ lão phu cứu ngươi một mạng thì bây giờ ngươi đã đi địa ngục báo danh.
Tâm tình Phong Phi Vân rất tốt, cười hỏi:
- Thế thì ta nên đa tạ ngươi?
Mao Ô Quy nói:
- Không cần cảm ơn, để con ngươi nhận ta làm gia gia nuôi được rồi.
Mao Ô Quy nói tiếp:
- Ta giới thiệu tôn tử cho ngươi, nó tên Mao Thành Thật. Mau kêu nhị đại gia.
Mao Thành Thật?
Mao Thành Thật non nớt nói:
- Chào linh khí.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm trái cây kim loại màu đen bên cạnh Mao Ô Quy, hắn nhận ra nó là thánh thực quả.
Phong Phi Vân hoang mang nói:
- Khoan, ai là nhị đại gia của ngươi?
Mao Thành Thật im lặng.
Mao Ô Quy nói:
- La cái gì? Làm đứa nhỏ sợ. Con ngươi nhận ta làm gia gia nuôi, tôn tử của ngươi đương nhiên gọi ngươi là nhị đại gia, con người của ngươi thật là... Nói nhỏ với con nít một chút.
Phong Phi Vân không quan tâm gia gia nuôi, nhị đại gia gì đó, hắn nhìn chằm chằm Mao Thành Thật. Đây là thánh thực quả, truyền thuyết ăn vào sẽ có tri thức như thánh linh, là vô thượng thánh bảo.
Thánh thực quả không nhận ra Phong Phi Vân đã chém một đao vào người nó, hoặc nên nói khi nó vừa rớt xuống đất chưa mở linh trí, không nhớ Phong Phi Vân.
Đây là thánh thực quả thật sao? Bộ dạng khờ khạo vậy?
Ánh mắt Mao Ô Quy rất sắc bén, không thể nào không nhận ra thánh thực quả. Nhưng Mao Ô Quy không ăn thánh thực quả mà nhận làm tôn tử, trong đó chắc chắn có gì lạ.
Phong Phi Vân kiềm nén xúc động muốn lột thánh thực quả ra, cười nói:
- Con rùa nhà ngươi thú vị thật, nhận cháu nuôi lung tung.
Mao Ô Quy tức giận nói:
- Chết tiệt, cháu nuôi gì? Thành Thật là tôn tử ruột của ta, là ruột thịt!
← Ch. 1403 | Ch. 1405 → |