← Ch.1417 | Ch.1419 → |
Phong Phi Vân nói:
- Có khi nào xương Bạch Cốt Thiên Vương chôn trong vực cổ này không?
Thánh thực quả nói:
- Ta thấy rất có thể, thậm chí nguyên vực cổ là thân thể Bạch Cốt Thiên Vương. Vì năm tháng quá xa xôi nên trên xương tích đầy tro bụi, tro thành đất cát, từ đất cát chất thành nham thạch, nham thạch tụ tập thành núi cao, núi cao biến vực cổ.
Phong Khanh Khanh nói:
- Ca! Ta cảm ứng được có cái gì đang kêu gọi ta!
Một siêu chí cường dù chết thì ý niệm sẽ không diệt, chẳng lẽ Bạch Cốt Thiên Vương để lại ý niệm?
Phong Phi Vân hỏi:
- Ở hướng nào?
- Bên dưới!
Phong Khanh Khanh nhảy xuống, đứng trên một khúc xương to, dọc theo xương trắng đi xuống dưới.
Phong Phi Vân triệu hoán phượng hoàng vũ vực, bay lên cao, túm thánh thực quả đuổi theo Phong Khanh Khanh.
Nơi này như vực sâu không đáy, dọc đường đi lặp gặp hai xác chết, của cường giả yêu tộc. Trên người xác chết cắm trường kiếm xương trắng, Phong Khanh Khanh thu hết.
Phong Khanh Khanh được bốn thanh trường kiếm xương trắng.
Tận cùng vực sâu rốt cuộc có tu sĩ nhân loại, yêu tộc sống. Bọn họ bị lực lượng giam cầm, không thể nhúc nhích.
Tiêu Thiên Duyệt, Tuyết Lang đại nhân cũng bị giam cầm, trừ đầu ra còn lại bị băng tinh đỏ đóng băng cơ thể.
Trong yêu tộc trừ Tuyết Lang đại nhân còn hai cường giả khác biến thân nguyên hình là hai con nhện to màu trắng.
Bên nhân loại trừ Tiêu Thiên Duyệt có mười hai người may mắn sống sót.
Tuy bọn họ bị giam cầm nhưng cảm quan vẫn còn, nghe bên trên có tiếng bước chân thế là ngước lên nhìn.
Có trông thấy, cả đám biến sắc mặt.
Phong Phi Vân cảm giác bên dưới khác lạ, đặc biệt cái ao lớn tỏa ánh sáng đỏ như trái tim người, phát ra dao động tuần suất như nhịp tim đập, giống như có sinh vật trong ao.
Tu sĩ nhân loại, yêu tộc bị giam cầm bên bờ ao.
Có vẻ bọn họ tình cờ đi vào, bị thứ trong ao công kích, bây giờ nhúc nhích một ngón tay còn khó khăn.
- Ha ha ha ha ha ha! Đây chẳng phải là thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành nổi tiếng như cồn sao? Tình cờ thật.
Phong Phi Vân đứng trên một khúc xương trắng, hắn triệu hoán Thiên Tủy Binh Đàm, mắt liếc biến mất. Phong Phi Vân không thấy Hiên Viên Nhất Nhất, Tiêu Tiểu Thiền đâu, xem ra hai nàng không vào đây.
- Thì ra là bán yêu nhà ngươi, thật là oan gian ngõ hẹp!
Tiêu Thiên Duyệt bị giam cầm cơ thể nhưng gã không hốt hoảng, ung dung đứng thẳng.
Tiêu Thiên Duyệt cười nói:
- Đứng đối diện là ba Bạch Chu yêu tộc, là cường giả yêu tộc. Đặc biệt nữ nhân kia là hoàng tộc Bạch Chu yêu tộc, bây giờ bọn họ không thể nhúc nhích, nếu ngươi giết bọn họ có thể đổi được nhiều quân công.
Khuôn mặt quyến rũ của Tuyết Lang đại nhân đổi sắc, âm thầm ngưng tụ yêu lực tăng tốc độ tan băng.
Phong Phi Vân nhìn thấu bọn họ đang vận công hòa tan băng tinh, muốn phá tan giam cầm. Tu vi của Tiêu Thiên Duyệt, Tuyết Lang đại nhân cao nhất, đã ló đầu ra.
Bóc!
Băng tinh trên đầu một nữ nhân loại vỡ ra, lộ khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo.
Là đại trí sư thất phẩm, Nhiếp Song Song.
Trừ Tiêu Thiên Duyệt, Tuyết Lang đại nhân ra Nhiếp Song Song mạnh nhất trong đám.
Phong Phi Vân làm ngơ, cười nói:
- Đương nhiên ta muốn tích lũy quân công, nhưng ta biết thiếu thành chủ luôn canh cánh trong lòng chuyện ta cướp tiểu thiếp của thiếu thành chủ. Nếu thiếu thành chủ phá băng tinh giam cầm chắc chắn sẽ ra tay giết ta, xin hỏi ta có nên trừ khử tai hạo ngầm trước không?
Tiêu Thiên Duyệt biến sắc mặt, cười nói:
- Mộng Lăng Yến không trung trinh, không yêu ta, loại nữ nhân này ta không cần. Các ngươi mang nàng đi giúp ta là giải vây cho ta, ta chỉ biết cảm kích các hạ, sao có thể canh cánh trong lòng?
Phong Phi Vân cười hỏi:
- Tiêu sái vậy sao?
Tiêu Thiên Duyệt nói:
- Nam nhân vốn nên tiêu sái một chút...
Bốp!
Bàng tay Phong Phi Vân ngưng tụ một chưởng ấn tát mặt Tiêu Thiên Duyệt, thanh âm trong trẻo. Mặt Tiêu Thiên Duyệt in dấu tay đỏ rực.
Nhiếp Song Song thấy Phong Phi Vân đột nhiên tát mặt Tiêu Thiên Duyệt thì hết hồn. Tiêu Thiên Duyệt là thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành, càng là một trong sáu thiên kiêu mười hai cảnh Tây Nam. Nhân vật như vậy miễn không chết thì tương lai chắc chắn có thể trở thành Tất Ninh Soái vạn cổ. Bây giờ Tiêu Thiên Duyệt bị tát tai, kẻ tát còn là bán yêu.
Phong Phi Vân xoa cổ tay, nói:
- Bây giờ còn tiêu sái được không?
Tiêu Thiên Duyệt phun máu bầm, mắt lóe tia âm trầm.
Tiêu Thiên Duyệt cười nói:
- Bàn tay này nên tát...
Phong Phi Vân lại tát một cái, đánh nửa bên mặt Tiêu Thiên Duyệt sưng húp, không khép miệng được. Khóe môi Tiêu Thiên Duyệt chảy máu ròng ròng.
Phong Phi Vân bóp cổ tay:
- Thiếu thành chủ đúng là tiêu sái, làm người ta khâm phục.
Phong Phi Vân thấy rất nhiều loại người như Tiêu Thiên Duyệt, mặt ngoài thế này, trong bụng lại thế khác. Nhìn như tiêu sái nhưng trong đầu chắc chắn xếp Phong Phi Vân vào danh sách giết chết, Tiêu Thiên Duyệt mà thoát khỏi băng giá thì người đầu tiên gã giết là Phong Phi Vân.
Dù Phong Phi Vân không tát Tiêu Thiên Duyệt hai cái thì gã tuyệt đối không tha cho hắn.
Lúc Tiêu Thiên Duyệt thiết kế bắt Lưu Tô Tử thì Phong Phi Vân đánh giá gã như sau: Một kẻ vì hoàn thành mục đích không từ thủ đoạn.
Bốp!
Bốp!
Lục tục có mấy người ló đầu khỏi lớp băng, nhìn Tiêu Thiên Duyệt bị đánh sưng như đầu heo thì rất hãi hùng. Ai mà to gan như thế? Dám đánh thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành bầm dập?
Khi bọn họ ngước mắt lên thấy Phong Phi Vân thì hiểu ra.
Bán yêu này dám cướp tiểu thiếp của Tiêu Thiên Duyệt, còn chuyện này hắn không dám làm?
Phong Phi Vân biến Thiên Tủy Binh Đàm thành thanh kiếm nhỏ, người dâng lên sát khí. Đã kết thù với Tiêu Thiên Duyệt thì tuyệt đối không thể tha cho gã sống.
Tiêu Thiên Duyệt nhìn thấu Phong Phi Vân là kẻ tàn nhẫn, sẽ không quan tâm gã là thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành hay gì. Lúc này gã mà không cúi thấp đầu thì chỉ có con đường chết.
Tiêu Thiên Duyệt nói:
- Nếu ngươi tha mạng cho ta thì ngươi muốn gì ta cũng cho.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ta muốn lão bà của ngươi, chịu cho ta không?
Tiêu Thiên Duyệt hứa hẹn:
- Nếu ngươi vừa mắt thì chọn ai cũng được.
- Ài, tiếc rằng ta không hứng thú với quả phụ.
Kiếm nhỏ bay khỏi tay Phong Phi Vân đâm vào trán Tiêu Thiên Duyệt.
Mắt Tiêu Thiên Duyệt bắn ra hai luồng âm dương kiếm khí, hai kiếm khí xoay tròn biến thành bánh xe chặn lại thanh kiếm nhỏ.
- Bán yêu bình thường cũng mơ giết ta? Cho rằng Tiêu Thiên Duyệt ta sợ ngươi sao?
Tiêu Thiên Duyệt không thèm che giấu sát khí nữa, trên đầu ngưng tụ kiếm vân đỏ như máu biến thành bóng sáng ảo chém vào Phong Phi Vân.
Tiêu Thiên Duyệt không uổng là sáu thanh niên tài tuấn mạnh nhất mười hai cảnh Tây Nam, dù bị nhốt trong băng tinh vẫn phát ra chiến uy không gì sánh bằng. Kiếm khí sôi sục như dòng sông.
Phong Phi Vân lấy một tấm Vũ Hóa phù lục ra cầm trong tay, khí Vũ Hóa chạy dọc cánh tay ngưng tụ thành cái bao tay màu trắng đánh nát bóng kiếm Tiêu Thiên Duyệt chém ra.
Bùm!
Phong Phi Vân không đánh xuống nhưng quyền kình trên nắm tay đã đập trúng ngực Tiêu Thiên Duyệt, chấn vỡ băng tinh. Nắm đấm đánh vào ngực Tiêu Thiên Duyệt, lồng ngực hõm xuống.
← Ch. 1417 | Ch. 1419 → |