← Ch.0144 | Ch.0146 → |
Đông Phương Kính Nguyệt trong lòng giật thột một cái, liền hỏi:
- Vậy đại thánh hiền đi Phong gia qua loa nói chuyện lung tung chính là người?
- Hắc hắc! Nhị gia gia ta lần này làm quá là hay đi! Ta vừa mới tới đứng ở trước cánh cửa đại môn của Phong gia, hắc hắc, thì con cháu lão Quy Phong Nam Thiên kia lập tức đúng là đứng tránh sang một bên. Sau đó ta liền nói chuyện của các ngươi với hắn ta. Ngươi đoán hắn nói như thế nào?
Nhị gia gia để tẩu thuốc lá xuống, thật giống như đang kể chuyện mà rất có cảm giác đắc ý liền phun ra một ngọm nước miếng nhỏ.
Đông Phương Kính Nguyệt tức thì trực tiếp tóm lấy mớ tóc rối bù của ông lão xấu xí, lôi lão từ trên lưng con sơn dương gầy xuống, rất muốn đạp hai cái vào miệng lão.
- Người lần này khiến cháu và Phong Phi Vân đều bị hại thảm. Cái này không phải hỗ trợ, quả thực chính là hại người rất nặng.
Đông Phương Kính Nguyệt đã xiết chặt quyền, muốn nện hai quyền trên mặt lão gia hỏa này.
Nhị gia gia hoảng hốt, vội nói:
- Trời đất chứng giám a! Nhị gia gia ta đây thực sự đều là vì muốn tốt cho cháu a! Cháu thử nghĩ đi a! Chỉ có dồn tiểu tử Phong Phi Vân kia đến chỗ sinh tử tuyệt địa, cùng đường, hắn mới có thể đúng là đi vào khuôn khổ.
- Đến lúc đó căn bản là không cần cháu theo đuổi hắn, chính hắn sẽ mặt dày mày dạn đến năn nỉ cháu. Hiện nay mỗi thế lực lớn khắp cả Nam Thái Phủ đều muốn lấy tính mạng của hắn. Chỉ có lại được gia tộc Ngân Câu chúng ta che chở thì hắn mới có thể giữ được mạng sống, nếu không thì chỉ có một con đường chết.
Đông Phương Kính Nguyệt chậm rãi thả lỏng quyền ra. Ngón tay cũng chậm rãi buông ra. Nàng lại trở thành thục nữ mà né tránh sang một bên, khẽ gật đầu. Hiển nhiên cũng hiểu được ông lão xấu xí này nói rất có đạo lý.
Nàng không hề tức giận nữa, lại trở nên thanh tân tao nhã, sóng gió không sợ hãi, mang theo một cỗ khí chất của tiên nữ giáng trần.
- Hừ! Không đúng a! Ta theo đuổi hắn bao lâu này. Ta là muốn lấy mạng tiểu tử này. Hắn từng đánh một quyền trên đầu ta, thù này nếu mà không báo thì trong lòng ta khó yên tĩnh.
Trên gương mặt Đông Phương Kính Nguyệt hiện ra một vệt đỏ ửng, may là bị cái khăn bịt mặt che đi. Nếu không nếu nhỡ bị hai người ở đây nhìn thấy, thì tâm tư nàng không khỏi tự nhiên trở thành là chưa phá tự vỡ.
- Cái gì, đồ vô liêm sỉ Vương bát đản kia lại dám đánh muội muội của ta, hãy xem ta đi phế bỏ hai cái tay của hắn.
Đông Phương Kính Thủy giận dữ, Ma Vân trên người bốc lên, trực tiếp biến thành một đạo Cuồng Long màu đen truy theo về hướng Kính Hoàn Sơn.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Trên người hắn sát khí đằng đằng, giống như phải bầm thây Phong Phi Vân thành vạn đoạn.
So với bất kì ai khác Đông Phương Kính Nguyệt chính là đều biết rõ ràng tính tình nóng này của vị ca ca này. Nếu mà thật sự để cho hắn tìm được Phong Phi Vân, phế bỏ đôi cánh tay Phong Phi Vân. Thì chuyện như vậy, hắn tuyệt đối dư sức làm được.
Nàng vốn định trách mắng Đông Phương Kính Thủy, nhưng mà cũng đã muộn!
Thương Sinh động phủ đen nhánh vô biên vô tận, đã tồn tại trên thế gian hơn một ngàn tám trăm năm. Vào lúc Thương Sinh Tự chìm vào lòng đất, Thương Sinh động phủ liền tự nhiên xuất hiện ở trong thiên địa.
Hiện nay hơn phân nửa phủ Nam Thái đều đã bị kinh động, các thế lực lớn phàm là có thể chạy tới đều đã tập kết ở đây. Chỉ có số ít mấy tiên môn và gia tộc xa xôi bởi vì ở cách thật sự quá xa, nên mới không hề điều động cường giả đến đây kiếm một chén canh.
Cơn mưa to đã dừng lại, không khí vẫn còn có hơi ướt át.
Di chỉ Thương Sinh Tự từ thuở xa xưa vẫn tọa lạc trong lòng đất với phong cách cổ xưa mà lại thần bí. Bên trong mỗi chiếc đèn đồng, mỗi pho tượng Kim Phật đều là của quý phi phàm, đã được thấm đẫm phật vận của các cao tăng Phật Môn, có công hiệu tĩnh thần trấn ma.
Hơn một ngàn năm trôi qua, tất cả mọi thứ nơi này đều đã biến thành báu vật vô giá, đáng giá cho rất nhiều vị có cấp bậc Trí Sư phải hao phí tinh lực cả đời để nghiên cứu.
Phàm là đám tu tiên giả chạy tới thì rất nhiều người đều là muốn đục nước béo cò. Cho dù không chiếm được thần bảo Phật Môn độc nhất vô nhị, nhưng nếu mà có thể nhặt được dẫu chỉ nửa viên phật châu, như vậy đều được xem như kiếm chác đáng giá.
- Một ngàn tám trăm năm trước, Thương Sinh Tự chính là thánh địa Phật Môn số một số hai, mỗi một vị tăng nhân bên trong đều là cao tăng Phật Môn đắc đạo, đủ để truyền thừa giáo lí, tự lập miếu thờ.
- Nghe nói vị trụ trì Thương Sinh Tự kia chính là một vị đại nhân vật Phật Môn khó lường, chính là nhân vật được mọi người kính trọng trong tu phật giới lúc ấy. Mà ngay cả Tấn đế đô lúc đó cũng muốn tôn xưng ngài một tiếng phật sư.
- Một tòa thánh địa Phật Môn như thế, cao thủ nhiều như mây, nhưng mà đúng là vẫn còn bị người ta diệt sạch, mà ngay cả sơn môn đều bị chấn đến chìm xuống đất, hòa thượng trong chùa cũng bị giết hết. Cũng không biết bọn họ rốt cuộc chọc tới kẻ địch đáng sợ như thế nào, mới đưa tới tai họa bất ngờ như thế.
...
...
Trong số tu tiên giả chạy tới có rất nhiều người đều sở hữu kiến thức phi phàm. Nghe nói cũng có liên quan đến truyền thuyết Thương Sinh Tự. Thế nhưng bọn hắn không ai biết cao tăng trong Thương Sinh Tự đều là bị trụ trì giết chết. Thương Sinh Tự cũng là bị diệt trong tay trụ trì nhưng lại là bởi vì một nữ nhân.
Cái này chính là vụ bê bối của Phật Môn, kỳ thật cũng có thánh đồ Phật Môn biết đến những điều cực kì bí mật, nhưng mà lại đều bị dấu dấu diếm diếm, không muốn công bố sự thật với công chúng.
Phong Phi Vân đi theo đông đảo tu tiên giả cùng nhau tiến vào Thương Sinh động phủ. Hắn đứng ở bên ngoài Thần Miếu đổ nát, ngẩng đầu nhìn về hướng ở phía trên Hoàng Nê Cổ Tỉnh. Chỉ thấy nữ thi kia vẫn trôi nổi ở phía trên Cổ Tỉnh, trên làn da hoàn hảo trắng nõn tỏa sáng như thể châu báu, lấp lánh những vầng ánh sáng thần thánh.
Hưu hưu!
Từng đạo Linh Tuyền (suối linh) đang trôi nổi trong không khí, chúng đang không ngừng chảy vào trong thân thể của nàng, làm sục sôi sức sống tiềm ẩn, muốn tranh thủ cho nàng một tia sinh mệnh ấn ký, do đó sống lại.
Người đã chết đi hơn một ngàn tám trăm năm mà nay muốn sống lại, nói dễ vậy sao?
Tu vi của Phong Phi Vân đã từng đạt tới Võ Hóa Cửu Trọng, được xưng là Đệ Nhất Thiên Hạ. Nhưng mà nếu muốn làm cho một người chết đi nay sống lại thì vẫn cần phải trả giá vốn liếng rất nặng nề, cơ hồ có khả năng muốn nửa cái mạng của hắn.
Hơn nữa người có tu vi càng cao, làm sống lại cũng càng khó khăn.
Nếu mà vẻn vẹn làm sống lại người bình thường, kiếp trước của Phong Phi Vân chỉ cần tổn thất nửa cái mạng liền có khả năng làm cho đối phương sống lại.
Nhưng mà nếu như kẻ chết chính là loại người cấp bậc công tử Vô Hà này thì cho dù Phong Phi Vân kiếp trước, nếu muốn làm sống lại cũng sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
← Ch. 0144 | Ch. 0146 → |