← Ch.0160 | Ch.0162 → |
Đặc biệt dáng người kia quả thực khiến cho mỗi một nữ nhân đều phải ghen tị, hai chân thon thả dài đến có hơi quá phận. Nạp Lan Tuyết Tiên tự nhận là vóc người rất tốt, nhưng mà so với nữ thi thì lại có vẻ chân hơi ngắn.
Đến lúc nàng khống chế Cửu Phẩm Liên Thai bay đến bên cạnh nữ thi thì mới phát giác vóc người của mình lại bình thường như thế, chân nàng không có dài, không có thẳng như người ta. Eo lưng cũng không có mảnh mai như người ta. Mà ngay cả bộ ngực trắng tinh cũng kém một mảng lớn.
Nạp Lan Tuyết Tiên càng xem càng tức, tại sao bất kì cái gì đều không sánh nổi bằng nàng ta, thiếu nữ này đã biến thành yêu tinh hay sao?
Trấn áp, nhất định phải trấn áp!
Tuyệt đối không thể để cho nàng ta sống lại!
Nạp Lan Tuyết Tiên liền lấy ra Phỉ Thúy Phật Châu, Phật Châu lóng lánh chói mắt, tản mát ra ánh sáng màu xanh dịu, từ trong chín lỗ thủng tràn ra từng đạo phật quang.
Nàng vừa mới xuất ra Phỉ Thúy Phật Châu, tính toán hoàn toàn hủy hoại ấn ký sinh mệnh trong thân thể Tiêu Nặc Lan thì đột nhiên toàn thân chấn động. Nàng giơ Phỉ Thúy Phật Châu, đôi mắt gắt gao nhìn chăm chú nữ thi, một đôi mắt đen huyền trợn trừng so với bồ đào còn muốn tròn hơn.
Tê!
Nữ thi vốn hai mắt nhắm nghiền, giống như mỹ nhân đang ngủ thì giờ phút này đã mở mắt, trong đôi mắt có đôi đồng tử màu đỏ giống như thể đại dương mầu đỏ trông cực kì dọa người.
Kì quái! Khủng bố! Âm trầm!
Nữ thi đã chết hơn một ngàn năm, tuyệt đại giai nhân trước đây xinh đẹp đến danh truyền thiên hạ, giờ phút này đã mở mắt.
Ánh mắt này vốn là màu đen, nhưng mà sau hơn một ngàn tám trăm năm khi mà mở ra lần nữa thì lại biến thành màu đỏ, không còn mầu xanh, linh tính biến mất, còn lại tràn đầy kì quái và sát khí.
Nạp Lan Tuyết Tiên nắm Phỉ Thúy Phật Châu, toàn thân đều vẫn không nhúc nhích, lấy tay che miệng, ngừng thở, kinh ngạc đến ngay cả nói đều cũng không nói ra được. Nàng gắt gao cắn môi
- Trời ạ! Ánh mắt của nàng ấy so với ta cũng xinh đẹp hơn!
Bàn tay của Tiêu Nặc Lan vươn ra, trực tiếp cầm chắc cổ của nàng, một đôi mắt nhung đỏ bầm màu máu, giờ phút này không hề xinh đẹp nữa mà hung ác đáng sợ!
...
Thời gian nửa canh giờ càng ngày càng gần, vết thương trên người Phong Phi Vân cũng càng ngày càng nặng, nhưng mà Nạp Lan Tuyết Tiên vẫn chưa đi ra từ trong hào quang. Chẳng lẽ nàng đã cái gì đó đáng sợ ư?
Phong Phi Vân cũng không chờ nổi nữa, hắn thu hồi Miểu Quỷ Ban Chỉ, lấy Vô Địch Thiền Trượng khắc trên mặt đất sáu Độ Trận Liên Thai nối liền nhau. Hắn tính toán tự mình tiến vào trong hào quang, mang Nạp Lan Tuyết Tiên đi. Coi như vô phương trấn áp Tiêu Nặc Lan, hiện tại cũng nhất định phải đi rồi.
Lực lượng của Độ Trận Liên Thai vốn là vô phương vượt qua hào quang cổ trận. Thế nhưng mà ngay trong khoảnh khắc mới vừa rồi kia, lực lượng của hào quang không biết tại sao đột nhiên yếu bớt. Phong Phi Vân bắt được cơ hội này liền trực tiếp xông vào trong hào quang.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Chỉ trong một cái nháy mắt, Hỏa Đầu Đà nên một đạo chưởng ấn công kích tới. Thế nhưng mà lại không đánh trúng Phong Phi Vân, ngược lại nện vào trên một tầng hào quang kia.
- Tiểu tử này không ngờ cũng xông được vào trong hào quang!
Lão tổ Phong gia đã muốn đi theo sát để cũng vào, nhưng mà lại bị lực lượng hào quang ngăn cản hất trở về, đánh bay đi ra ngoài.
Giờ khắc này lực lượng của hào quang trở nên càng cường thịnh hơn, mà ngay cả Hoàng Nê Cổ Tỉnh đều bắt đầu chấn động kịch liệt. Một đạo hung mang đột ngột bay thẳng lên trời cao, đánh cho sáu vị Cự Kình đều bị bắn bay đi ra ngoài.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Sáu vị Cự Kình tựa như Hồ Lô đổ lăn mà ngã trên mặt đất, nện ra sáu cái hố to hình người, hoàn toàn vô phương ngăn cản một cỗ lực lượng kia.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Ban ngày đột nhiên biến thành đêm tối, mặt trời bị các vì sao và mặt trăng thay thế. Trên màn trời lấp lánh các vì sao, vòm trời sao di chuyển tựa hồ biểu thị đại sự trời long đất lở gì đó đang phát sinh.
Cái này nhất định sẽ là một ngày không tầm thường, những chuyện không tầm thường phát sinh năm lần bảy lượt!
Vốn đang là ánh nắng tươi sáng lúc ban ngày, vầng thái dương chiếu rọi, hoa thơm chim hót. Nhưng rồi trong khoảnh khắc mây đen che kín mặt trời, ban ngày biến thành đêm tối.
Trên bầu trời đầy sao lấp lánh, một vầng trăng sáng giữa trời!
Đây là một vầng trăng tròn, ánh trăng sáng ngời tựa như dải lụa rủ xuống từ trên bầu trời, chiếu rọi vào trên mặt người ta.
- Nhật nguyệt luân phiên, vòm trời sao di chuyển! Loại thiên tượng này đã mấy ngàn năm không hề xuất hiện. Trong sách cổ có ghi chép, lần trước lúc nó xuất hiện được tường thuật chính là lúc đêm trước, khi mà Thần Tấn Vương Triều lập quốc.
Nhị gia gia ngồi ở trên lưng sơn dương, tẩu hút thuốc lá vẫn còn đặt ở trên miệng, trong miệng mơ hồ thì thầm.
Ở ngoài mấy chục vạn dặm, trên một tòa tháp cao chọc trời, một ông lão đứng ở trên Vọng Tinh Thai (đài ngắm sao), người mặc trường bào màu xanh từ lụa Đại La, chân dẫm trên một Viên Bàn (bàn tròn) cao chín trượng mà ngắm nhìn ra xa xa.
Lão già nua đến mức không còn biết được tuổi tác, cũng không biết đã sống bao nhiêu thời đại, trên mặt tràn đầy dấu vết năm tháng!
Từ mi tâm có một đạo Thiên Nhãn mở rộng, bắn ra một đạo ánh sáng. Lão nhìn về phía nam xa xôi, tựa hồ thấy được một hình ảnh khó có thể tin nổi mà thở dài nói:
- Nhật nguyệt luân phiên, Đấu Chuyển Tinh Di (vòm trời sao di chuyển)! Thiên tượng như thế, nếu không phải có đại Thánh Nhân xuất thế thì chính là có đại Ma vương xuất thế. Xem ra phía nam tất có đại sự động trời phát sinh, đã vô phương ngăn cản.
Trong phủ Trung Châu, Thần Đô.
Trong một tòa cung điện khí thế hào hùng vọng đến một tiếng kêu kinh ngạc, quả thực có hai đạo ánh sáng chói mắt lao ra từ trong cung điện, bắn thẳng đến bầu trời phía nam.
- Truyền lệnh ta, cử Chấn Thiên Hậu đích thân đi tới phủ Nam Thái...
Không lâu sau, một đạo mật lệnh truyền vào phủ Chấn Thiên Hậu, ngay sau đó một con thần điêu từ trong phủ Chấn Thiên Hậu lao ra. Nó hóa thành một đạo cầu vồng màu đen phá tan tầng mây mà bay về hướng nam.
Kính Hoàn Sơn đã phát sinh thiên tượng làm kinh động cả Thần Tấn Vương Triều. Ngay cả mấy trăm tiểu quốc chung quanh cũng có cường giả bị kinh động. Phàm là hạng người có tu vi cường đại, giờ phút này đều ngửi được một cỗ khí tức không tầm thường.
Phong Phi Vân vừa bước một bước vào trong hào quang liền cảm giác được không ổn, dưới chân sinh ra một luồng khí lạnh. Khí lạnh cấp tốc lan tràn, từ bắp đùi đến sống lưng, đến cột sống, sau đó xông đến tận gáy.
Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm!
Một cỗ phản ứng theo bản năng khiến cho Phong Phi Vân rất muốn trốn tránh. Nhưng rồi hắn lại cảm giác được toàn thân của mình đều bị đông lạnh, căn bản vô phương nhúc nhích.
- Rầm!
Một đạo bóng dáng không nhìn thấy trực tiếp nện lên trên người Phong Phi Vân, đánh hắn bay đi ra ngoài.
← Ch. 0160 | Ch. 0162 → |