← Ch.1629 | Ch.1631 → |
Bá!
Nữ tử mặc bạch sắc khôi giáp kia rút chiến kiếm ra, kiếm khí như sương lạnh, lạnh lùng nói:
- Hộ Thánh nhất tộc chúng ta chỉ nghe mệnh lệnh của chúa tể, Thần Thiên tước gia bất quá chỉ là một tước gia thì có tư cách gì phái người tiến vào Thánh Đình bảo khố, ngươi rốt cuộc là ai, nói ra lời thực, nếu không giết không tha.
Phong Phi Vân hơi hơi kinh ngạc, vốn cho là hiện tại Thánh Đình suy nhược lâu ngày, Thần Thiên tước gia kiêu ngạo, địa phương như Thánh Đình bảo khố khẳng định đã bị Thần Thiên tước gia khống chế, nhưng mà giờ phút này hắn mới phát hiện sự thật tựa hồ cũng không phải là như vậy.
Nữ tử mặc bạch sắc khôi giáp kia thấy Phong Phi Vân không nói lời nào liền không lại có bất cứ do dự gì nữa, vung chiến kiếm lên, một phiến kiếm quang hướng Phong Phi Vân chém qua.
Tu vi của nữ tử này không tầm thường, đã bước vào Vũ Hóa cảnh, hơn nữa tuyệt đối không phải là tồn tại từ Niết Bàn đệ tứ trọng đã đột phá Vũ Hóa cảnh, tu vi rất cường đại, kiếm khí quét tứ phương.
Phong Phi Vân tế ra Tam Vị Chân Hỏa lô đem nữ tử này thu vào trong bảo lô, thúc dục Tam Vị Chân Hỏa trong lô đốt luyện Vũ Hóa chân thân của nàng.
Một đạo kiếm khí từ trong Tam Vị Chân Hỏa lô lao ra đâm thẳng vào trái tim của Phong Phi Vân.
- Thình thịch!
Phong Phi Vân đem một kiện đạo ấn tế ra, xoay tròn ở trước bộ ngực, phát ra hắc bạch quang hoa đem kiếm khí ngăn cản.
Đây là chiến binh Bát quái đạo ấn danh chấn thiên hạ của Chuyển Luân Vương, là thập ngũ phẩm linh khí.
Phong Phi Vân mới vừa rồi vẻn vẹn chỉ là đem một luồng khí tức của Bát quái đạo ấn kích hoạt, cũng không phải là sử dụng lực lượng chân chính của nó, chỉ có Vũ Hóa tiên khí mới có thể đem lực lượng chân chính của Bát quái đạo ấn kích phát ra, uy lực có thể so với trấn tộc thần binh Kim Ô Bảo Luân của Diệp Hồng cảnh Cảnh chủ phủ.
Nữ tử kia cuối cùng bị Tam Vị Chân Hỏa lô luyện hóa, biến thành một viên Vũ Hóa huyết đan rơi vào trong tay Phong Phi Vân.
- Tự tiện xông vào Thánh Đình bảo khố, giết không tha!
Lại là một câu này.
Một tòa Tử Mộc cung điện bay lên, ở đỉnh cung điện có một vị lão nhân đang đứng, tinh mãnh uy vũ, ánh mắt như điện, giống như là một vị vương giả bá tuyệt tứ phương.
Trong miệng vị lão nhân này thở ra một hơi, một cách tự nhiên mà hình thành một đám mây.
Một đạo ý niệm của lão chém xuống làm cho người ta có một loại cảm giác trời rung đất chuyển.
Trên đầu Phong Phi Vân có Tam Vị Chân Hỏa lô lơ lửng, đánh thẳng đi về phía trước, tà áo tung bay, khí vũ hiên ngang, phía sau hiện ra cảnh tượng vạn thú bôn đằng, một quyền oanh tới xé rách ý niệm của lão nhân, trực tiếp xông tới.
Trên lưng Phong Phi Vân sinh ra một đôi Phượng Hoàng vũ dực, vũ dực được hỏa diễm bao phủ họa ra một đạo quang mang sáng chói, bay vào trong hỏa diễm sơn lâm được bốn tòa điện vũ thủ hộ.
- Di, tuổi còn trẻ thật không ngờ lợi hại như vậy, lại có thể phá vỡ một đạo ý niệm của lão phu, có thể xông vào Thánh Đình bảo khố, quả nhiên không phải là người bình thường.
Ánh mắt của vị lão nhân đứng ở đỉnh cung điện kia phát ra tinh quang mãnh liệt, mang theo sát khí càng lúc càng thịnh, cả người đều phồng to lên, nhấc tay, vươn ra xa hơn mười dặm, một chưởng hướng Phong Phi Vân đang trong phi hành đánh tới.
Một chưởng này là lão xuất thủ chân chính, lực lượng vô cùng bá đạo.
- Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa!
Phong Phi Vân cũng oanh ra một chưởng, một cỗ đại lực khổng lồ từ trên cánh tay truyền đến, giống như là Thần Tượng (voi thần) đụng vào thân thể, lục phủ ngũ tạng đều đau đớn mãnh liệt.
So sánh với những cường giả chân chính của thế hệ trước quả nhiên còn là có chênh lệch.
Phong Phi Vân cũng không ham chiến, thân thể nhanh chóng bay ra ngoài, trong giây lát liền xông vào trong một tòa hỏa diễm sơn nhạc kia.
- Hảo tiểu tử, lại có thể tiếp được một chưởng của ta mà không chết!
Vị lão nhân này vẫn là rất khiếp sợ, dù sao lão chính là tồn tại tu luyện trên vạn năm, ở trong Thánh Đình bảo khố lại có rất nhiều kỳ công diệu pháp đứng đầu có thể tu luyện, người như lão căn bản đều khinh thường xuất thủ với một hậu bối.
Nhưng mà mới vừa rồi hậu bối trẻ tuổi này rõ ràng không cao hơn trăm tuổi nhưng mà lại hai lần chạy trốn trong tay lão, đây quả thực là quá trái với lẽ thường.
- Tuyệt đối không thể để cho hắn xông vào trong cấm địa kia đem kiện đồ vật đó lấy đi.
Vị lão nhân này tính toán đuổi theo, toàn lực trấn sát người vừa mới xông vào kia, đúng lúc này trên thương khung, một tòa tàn tháp cổ phác hướng lão trấn áp xuống, mang theo một cỗ Thánh linh khí có lực lượng tịch quyển tinh hà.
- Lại còn có kẻ xông vào, đây là... Đây là.. khí tức của Thánh Linh khí mãnh Thiên Tôn Vô Lượng tháp trong truyền thuyết.
Vị lão nhân này cảm nhận được lực lượng kinh khủng từ trên tàn tháp kia truyền đến, là Thánh Linh khí mãnh.
Lão vội vàng trốn vào trong cung điện, khởi động thủ hộ chi quang, muốn chống lại lực lượng của tàn tháp.
Nhưng mà lực lượng của Thánh Linh khí mãnh há lại dễ dàng ngăn cản như thế, mặc dù chỉ là nửa kiện Thánh Linh khí mãnh thì như cũ vẫn hết sức nghịch thiên, một đạo Thánh Linh sát quang hạ xuống, trong nháy mắt liền đem thủ hộ chi quang bắn phá, cung điện nổ tan ra.
- A...
Trong cung điện truyền đến một tiếng hét thảm.
Vị lão nhân cường đại kia bị lực lượng của Thiên Tôn Vô Lượng tháp trấn sát, biến thành kiếp hôi.
- Oanh!
Tàn tháp rơi xuống đất, thân cao chín thước chìm xuống dưới đất chấn đến mặt đất đung đưa.
Nữ ma đứng ở trên đỉnh tháp bễ nghễ tứ phương, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Đem hết thảy linh thạch giao ra đây, nếu không giết không tha.
Có không ít tu sĩ Hộ Thánh nhất tộc đều nghe được thanh âm của nàng, cảm thấy kẻ xông vào đây quả thực quá kiêu ngạo rồi, "Giết không tha" lời như vậy vốn là bọn họ nên nói nhưng mà bây giờ lại trở thành khẩu hiệu của kẻ xông vào.
- Oanh long long!
Lại có ba tòa cung điện từ mặt đất mọc lên, đều được thần quang bao phủ, có nhân vật tu vi cường đại trấn giữ, đồng thời đánh ra thần thông hủy diệt hướng nữ ma đuổi giết tới.
Nữ ma không sợ chút nào, ma khí trên người dũng động, giống như là một tôn ma đầu cái thế đem từng tòa cung điện xé nát, đánh cho đổ nát thê lương.
- Ai nha mẹ ơi, quá vọng động rồi, vọng động là ma quỷ a, nếu cứ náo động như vậy, không muốn đem một số lão quái vật kia của Hộ Thánh nhất tộc kéo ra cũng không thể.
Tất Mỗ Gia rất muốn xông tới ngăn cản nữ ma, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn là nhịn được, hắn sợ sau khi chính mình xông lên liền không trở về được nữa.
Mang cái nữ ma đầu này tiến vào Thánh Đình bảo khố thật là thiên đại thất sách, gây ra nhiễu loạn quá lớn.
Hộ Thánh nhất tộc khẳng định vô cùng cường đại, chính là tộc quần đời đời kiếp kiếp trấn thủ Thánh Đình bảo khố, từ đời này đến đời khác đều sẽ không đi ra Thánh Đình bảo khố, ngay cả Thần Thiên tước gia cũng không dám đem tay vươn vào nơi này cũng có thể thấy được nơi này nhất định là có thứ khiến cho Thần Thiên tước gia kiêng kỵ.
← Ch. 1629 | Ch. 1631 → |