← Ch.1674 | Ch.1676 → |
Trên người của nàng tản ra mùi thơm nhàn nhạt, lông mi thật dài không ngừng nháy, khiến rất nhiều tu sĩ đều bị câu hồn phách
Phong Phi Vân rất hứng thú, cầm lấy mấy cái túi thơm treo trên người tiểu hồ ly hít hà, đột nhiên, hắn nắm lấy một cái túi thơm trong đó, cười nói:
- Mùi thơm này, ta dường như đã nghe qua ở đâu rồi
- Có phải ở đây không?
Một nữ tử mặc hồ cầu màu trắng từ trong ngọc điện đi ra, mái tóc màu đen dùng bạch ngọc trâm cài lấy, trong tay ôm một đầu chó xồm lồng xù tuyết trắng, ngọc eo lắc lư, từ từ đi xuống bậc thang, đứng ở sau lưng Phong Phi Vân
Đầu chó xồm vốn còn lười biếng nằm trong ngực của nàng, đột nhiên ngẩng đầu lên, trở nên rất tinh thần.
Tiểu hồ ly tinh nhìn thấy nữ tử này đi ra, chợt thi lễ một cái.
Phong Phi Vân đối với cổ mùi thơm này thập phần say mê, nhắm mắt lại, quay người qua, hít hà trên người nàng kia, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười:
- Rất đúng, rất đúng, chính là cổ mùi thơm này.
Phong Phi Vân mở to mắt, ánh mắt đã rơi vào chỗ ngực Mặc Dao Dao, chợt có chút xấu hổ, vội vàng ngẩng đầu, ha ha cười cười, nói:
- Thiên nhai hà xử vô tri kỉ, đi tới quỷ thị cũng có thể nhìn thấy cố nhân, thật đúng là kỳ rồi.
Trong đôi mắt Mặc Dao Dao tràn đầy mị ti, da thịt óng ánh sáng long lanh, tựa như cây đào mật sáng sớm, trong môi đỏ nhổ ra một ngụm mùi thơm nhàn nhạt, nói:
- Thần Tấn vương triều từ biệt cũng đã nhiều năm, sao ngươi lại đột nhiên chạy đến quỷ thị thế?
Chung quanh có rất nhiều tu sĩ đều dời ánh mắt qua, bất quá bọn hắn đều là bị vẻ kiều mỵ của Mặc Dao Dao hấp dẫn, mà không phải bởi vì tiểu tử Nhân tộc Phong Phi Vân.
Đương nhiên cũng có người giễu cợt, cảm thấy tiểu tử nhân loại này nhất định là bị Hồ tộc Yêu Cơ mị hoặc rồi, đợi lát nữa nhất định sẽ bị lừa đến không còn đồng nào.
Phong Phi Vân tự nhiên cảm giác được ánh mắt của những người này, cười nói:
- Nếu không chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.
Mặc Dao Dao xì xì cười cười, nói:
- Sao phải vậy?
- Chẳng lẽ ngươi không biết nếu ta lại nói thêm mấy câu với ngươi, liền sẽ có người đến giết ta sao?
Phong Phi Vân nói.
Mặc Dao Dao cười càng thêm mê người, khiến mảng lớn tu sĩ trên đường phố quỷ thị đều mê đảo.
Nàng mang theo Phong Phi Vân tiến vào trên lầu các hương liệu ngọc điện, có một tiểu hồ ly tinh hình dạng mê người bưng một chén trà xích đồng đặt ở trước mặt Phong Phi Vân, sau đó liếc trộm qua Phong Phi Vân, Phong Phi Vân không hề cố kỵ, ngắt một cái lên đuôi tiểu hồ ly tinh kia, tiểu hồ ly tinh lập tức như một con thỏ con bị giật mình, đỏ mặt "Trốn" đi.
- Ngày đó Diêm Vương và Nữ Ma đại chiến, khiến ngũ đại vương triều bị hủy diệt hơn phân nửa, ta thấy bọn hắn đánh rất hăng say, tựa hồ cũng không cần ta hỗ trợ, vì vậy ta liền đi trước.
Mặc Dao Dao tiếp theo nói lại chuyển xảy ra ở Thần Tấn vương triều lúc ấy cho Phong Phi Vân nghe, trên gương mặt tinh xảo mà mềm mại đáng yêu thủy chung đều mang theo dáng tươi cười.
Mặc Dao Dao có thanh lệ của Tiên Tử, cũng có yêu diễm của Yêu Hồ, cái quỳnh tị kia tựa như ngọc phong, cặp môi đỏ mọng óng ánh sách nhuận, bộ ngực sữa cao ngất mượt mà.
Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ giờ phút này đã bị nàng câu hồn đi rồi.
Phong Phi Vân nói:
- Ta một mực rất ngạc nhiên, ngươi lúc trước vì sao lại xuất hiện ở Thần Tấn vương triều.
Mặc Dao Dao cười nói:
- Trên đời này mỗi người đều có một ít bí mật, cũng giống như ngươi vậy, trên người của ngươi cũng không có rất nhiều bí mật, những bí mật này ta nên biết, ngươi tự nhiên sẽ nói cho ta biết, ta không nên biết, ta cho dù hỏi, ngươi cũng sẽ không nói cho ta biết.
Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, cười nói:
- Mặc cô nương nói rất đúng, quân tử chi giao nhạt như nước, ngược lại là ta mạo muội rồi.
- Cũng không mạo muội, bí mật này kỳ thật cũng có thể nói cho ngươi biết, bất quá phải đợi thêm mấy ngày nữa.
Bàn tay Mặc Dao Dao trắng nõn thon dài, nhẹ nhàng nâng chung trà lên, tinh tế phẩm một ngụm trà, cặp môi đỏ mọng chạm trên chén trà, tràn đầy co dãn và ngọc trạch.
Phong Phi Vân lại trò chuyện cùng Mặc Dao Dao một hồi, sau đó liền đứng dậy rời đi, Mặc Dao Dao đưa hắn xuống dưới.
Hương liệu ngọc điện Hồ tộc làn gió thơm lượn lờ, không chỉ vì hương liệu ở đây, mà càng vì những nữ tử tới mua hương liệu.
Nhưng phàm là nữ tử, vô luận tu vị cao bao nhiêu, vô luận thân phận ngạo bao nhiêu, đều sẽ thích cái đẹp.
Nữ tử sao có thể thiếu dùng hương thơm để tân trang bản thân chứ.
Nữ tử có thể đến Đan Đỉnh Quỷ Thị đại đa số đều không phải nữ tử bình thường, rất nhiều người yêu mỹ.
- Ồ, Hồ tộc lúc nào có một nữ tử xinh đẹp như vậy, trước kia kia chưa bao giờ thấy qua lần nào.
Một nữ tử phủ lên tóc dài màu xanh da trời, làn da màu xanh da trời, con mắt màu xanh da trời nhìn qua Phong Phi Vân và Mặc Dao Dao đang đi qua hành lang.
- Ngươi ngay cả nàng cũng không biết, nghe nói nàng chính là một vị yêu nữ của Đại La Giới.
- Ha ha, nữ tử Hồ tộc có ai mà không phải Yêu nữ chứ?
- Nhưng nàng lại không phải yêu bình thường, vẫn đừng nên nói đến nàng, miễn cho bị nàng nghe được.
Lại có người hỏi:
- Nhân loại bên người nàng đến cùng có lai lịch gì, cảm thấy cũng tương đối tuấn tú đấy, ha ha.
- Đó không phải nhân loại, chỉ là một tên bán yêu.
Có một mỹ nhân mọc ra con mắt thứ ba nhìn thấu thân phận bán yêu của Phong Phi Vân.
- Thì ra là môt bán yêu.
Trong ngọc điện này có rất nhiều nữ tử đều giảm bớt hứng thú, không nhìn lên người Phong Phi Vân nữa, thậm chí có không ít người lộ ra ánh mắt mỉa mai.
Sinh vật như bán yêu, vô luận là ở Nhân tộc, hay là ở Yêu tộc, đều là đại danh từ đê tiện nhất.
Phong Phi Vân cũng đã tập mãi thành thói quen.
Nhưng bên trong những cô gái này, có một nữ tử từ đầu đến cuối vẫn chưa từng liếc Phong Phi Vân, nàng chỉ là đang nhìn nguyên một đám túi thơm lơ lửng trên hư không, vô luận Phong Phi Vân là thiếu niên Nhân tộc tuấn lãng hay là bán yêu đê tiện hèn mọn tựa hồ cũng không thể khiến nàng sinh ra chút lực chú ý nào ả.
Thanh sa trên người nàng rất mỏng, có nhiều nếp nhăn dán trên thân thể, lộ ra eo xanh ngọc, có lại lộ ra mông lung, tràn đầy thần bí chi khí.
Phong Phi Vân dừng bước, nhìn chắm chú vào trên người nàng.
Lại gặp được nàng.
Mặc Dao Dao theo ánh mắt Phong Phi Vân nhìn sang, che miệng xuy xuy cười cười, nói:
- Ngươi sẽ không vừa ý nàng đấy chứ?
- Một người nam nhân nhìn một nữ nhân xinh đẹp, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?
Mặc Dao Dao cười nói:
- Nữ tử xinh đẹp trong ngọc điện này ít nhất cũng có tám, chín người, trong đó có càng là có mỹ mạo như Thiên Tiên hạ phàm, ngươi vì sao hết lần này tới lần khác coi trọng nàng.
Phong Phi Vân nói:
- Mỹ nhân trên đời này luôn không ít, nhưng có thể không cười nhạo bán yêu lại không nhiều.
← Ch. 1674 | Ch. 1676 → |