← Ch.1691 | Ch.1693 → |
Phong Phi Vân đổ mồ hôi:
- Tinh diệu hổ mục là thần công nhãn thông của Bạch Hổ yêu tộc, không truyền ra ngoài, sao lão học được?
Ngư gia trừng mắt, tóc dựng đứng, cảm thấy bị Phong Phi Vân coi thường:
- Trong người ta không chỉ có huyết mạch yêu và người, còn có linh hồn Bạch Hổ yêu tộc, tu luyện tinh diệu hổ mục dễ như trở bàn tay.
Phong Phi Vân biết tinh thần Ngư gia hỗn loạn, toàn nói chuyện linh tinh nên không xem là thật.
- Khụ khụ, rồi rồi, ánh mắt của Ngư gia là lợi hại nhất, siêu nhất.
Ngư gia cũng là bán yêu, trong người bán yêu có huyết mạch yêu và người, sao có linh hồn Bạch Hổ yêu tộc được? Đúng là chuyện đùa, tuyệt đối không thể xảy ra.
Phong Phi Vân không có ý cười nhạo, hắn chỉ cảm thấy Ngư gia thật tội. Già không có chỗ dựa, thần kinh rối loạn. Nếu khi hắn về già cũng như vậy thì đúng là tội.
Chính mình?
Chính mình!
Người Phong Phi Vân run lên, trong cơ thể hắn cũng có huyết mạch rồng và người, còn có linh hồn phượng hoàng yêu tộc.
Cái này...
Dường như Ngư gia không nói bậy.
Tim Phong Phi Vân đập nhanh, da đầu tê dại, bản năng cảm thấy đây không phải ngẫu nhiên. Phong Phi Vân muốn hỏi rõ Ngư gia chuyện này là sao.
Ngư gia giành nói trước:
- Tiểu Phong, chuyện của chúng ta tính sau đi. Ngư gia có chuyện quan trọng cần làm, đã kéo dài rất lâu, lần này đặc biệt đến xin lỗi.
Tuy Phong Phi Vân sốt ruột nhưng cố kiềm nén, hắn biết Ngư gia đến chỗ này là vì có chuyện quan trọng, gặp hắn chỉ là ngẫu nhiên.
Ngư gia đi hướng nữ nhân áo xanh, sửa sang lại quần áo, hơi cúi đầu:
- Xin hỏi vị cô nương này, Thanh Liên nữ thánh ở đâu?
Mắt nữ nhân áo xanh mông lung chỉ hướng ngôi mộ trong rừng tre.
Ngư gia thấy ngôi mộ thì run rẩy, khóc ròng lao qua. Ngư gia quỳ trước bia ngọc thạch, dập đầu khóc to.
- Ta biết, tra biết ngay mà... Hu hu... Ta đã đến muộn! Tại ta, tại lão gài ta đây... Ta sai rồi... Ta còn cần cái đầu gỗ này làm gì? Quên chuyện quan trọng như vậy...
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Ngư gia liên tục đập đầu vào mộ bia, máu chảy ròng ròng, rất thê thảm.
Trong mắt Ngư gia tràn đầy hối hận:
- Chết cũng đáng, cho ta chết đi...
Phong Phi Vân nhíu mày, thầm suy tư, chẳng lẽ nam nhân phụ lòng là Ngư gia?
Không chỉ Phong Phi Vân, Mao Ô Quy, thánh thực quả, Huyết Giao chạy tới gần nhìn Ngư gia khóc nức nở, không hiểu ra sao.
Phong Phi Vân đi tới gần kéo lại Ngư gia vẻ mặt kích động, khuyên nhủ:
- Ngư gia, chuyện đã qua, hãy nén bi thương..
- Ta không thể tha thứ chính mình... Ta không thể tha thứ...
Nước mắt nước mũi của Ngư gia thấm ướt tay áo Phong Phi Vân, lão như đứa con nít dựa vào cánh tay hắn.
Ngư gia nấc nghẹn:
- Một vạn hai ngàn năm trước khi phụ thân ngươi đưa thư cho ta đã dặn đi dặn lại là ta phải giao vào tay Thanh Liên nữ thánh, nhưng... Nhưng ta quên... Lúc... Lúc đó ta phát bệnh... Ta quên... Quên hơn một vạn năm...
- Không sao, không sao, đã qua... A? Không đúng, lão mới nói ai?
Phong Phi Vân phản ứng lại, đẩy Ngư gia ra.
Ngư gia móc phong thư nhăn nhúm ra khỏi ngực, cầm trong tay run run.
Ngư gia nói:
- Một vạn hai ngàn năm trước phụ mẫu ngươi đến nhà ta chơi, hỏi ta cách bán yêu phá Vũ Hóa cảnh. Ta vui vẻ tiếp đãi bọn họ, cũng cho biết tâm đắc đột phá Vũ Hóa cảnh.
- Sau chuyện đó ta giữ bọn họ lại uống trà, thảo luận tâm đắc tu luyện. Rồi phụ thân ngươi lén giao hư cho ta, giấu mẫu thân ngươi, kêu ta hỗ trợ đưa đến đây giao cho Thanh Liên nữ thánh.
- Nhưng... Nhưng sau đó ta phát bệnh quên chuyện này, quên luôn mình là ai, quên một vạn năm.
Phong Phi Vân ngạc nhiên, sau đó cười nói:
- Không đúng, phụ thân của ta mới bốn mươi tuổi, làm sao bái phỏng lão vào một vạn hai ngàn năm trước? Chắc chắn lão nhớ lầm.
Ngư gia nói:
- Ta nói là kiếp trước của phụ thân ngươi.
Phong Phi Vân ngây người, thật lâu sau nói:
- Ngư gia đang nói đùa?
Vẻ mặt Ngư gia nghiêm túc nói:
- Ngươi thấy ta giống đùa sao? Tiểu Phong, có vài chuyện giải thích bây giờ ngươi cũng không hiểu, ngươi chỉ cần biết ta nói thật là được.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm mắt Ngư gia, hắn như hóa đá.
Huyết Giao cười nói:
- Chậc chậc, thì ra nam nhân phụ lòng Thanh Liên nữ thánh là phụ thân của hắn. Ha ha ha, đúng là duyên phận.
Mao Ô Quy thở dài, ra vẻ già dặn nói:
- Có nhi tử như thế thì có phụ thân như vậy. Gia đình này toàn làm chuyện khốn nạn bội tình bạc nghĩa, gây tình trái trả không hết.
Thánh thực quả tò mò hỏi:
- Nhị đại gia bội tình bạc nghĩa bao giờ?
- Đi đi, con nít con nôi sang bên kia đứng. Đừng học xấu, đừng bắt chước nhị đại gia của ngươi lớn lên không phải thứ tốt.
Mao Ô Quy quen thuộc đến bên cạnh Ngư gia, nói:
- Lão Ngư, Thanh Liên nữ thánh đã chết, có thể mở lá thư này ra. Cho ta nhìn xem bên trong viết cái gì?
Ngư gia cất thư đi, cố chấp nói:
- Ta phải tự tay giao thư cho Thanh Liên nữ thánh, ta không thể làm kẻ không giữ chữ tín.
Mao Ô Quy hậm hực nói:
- Xì, lão già ngoan cố.
Nữ nhân áo xanh mở miệng nói:
- Thật ra nữ thánh có một hồn bị nhốt trong cửa quỷ môn thứ nhất.
Vẻ mặt Ngư gia nghiêm túc nói:
- To gan, ai dám nhốt hồn của nàng? Ta sẽ mang nàng về ngay, tuyệt đối không thể thất hứa với người, phải giao thư cho nàng.
Nữ nhân áo xanh nói:
- Ban gày sau là đêm không trăng, Phong Phi Vân sẽ trùng kích Vũ Hóa cảnh vào lúc đó. Mấy ngày nay ta cần sắp xếp vài thứ trên Thanh Liên linh sơn, phải chờ ba ngày sau mới đi cửa quỷ môn thứ nhất với lão được.
Ngư gia nhướng mắt, con ngươi bắn ra ánh sao như trời sao mênh mông, trong trời sao có hai con Bạch Hổ hung mãnh bàn cứ bắn ra ánh sáng trắng vào người Phong Phi Vân.
Mao Ô Quy vội thụt lùi:
- Tinh diệu hổ mục, thật sự là tinh diệu hổ mục! Trong người lão già này có linh hồn Bạch Hổ yêu tộc thật sao?
Vì lùi quá nhanh nên Mao Ô Quy té lăn trong con suối.
Ngư gia thu tia sáng trong mắt về, ngây người nhìn Phong Phi Vân:
- Hài tử, ngươi thật sự trùng kích Vũ Hóa cảnh, ngươi đi lên con đường khác biệt, con đường khó khăn, nguy hiểm hơn đường ta đi.
Phong Phi Vân tỉnh táo lại, hai tay chắp vào nhau, quỳ một gối xuống đất:
- Xin tiền bối cho ta biết cách phá tan Vũ Hóa cảnh!
Ngư gia là thân bán yêu nhưng tu vi vượt xa Vũ Hóa cảnh, là bán yêu thứ nhất phá vỡ nguyền rủa.
Tiền bối như thế đáng giá để Phong Phi Vân cúi đầu.
Hai tay Ngư gia nâng Phong Phi Vân đứng dậy:
- Hài tử, dù ngươi không cầu thì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết. Thật ra... Ta xem như đi con đường tu luyện khác, không tính phá Vũ Hóa cảnh, vì ta chưa từng đến Vũ Hóa cảnh.
Phong Phi Vân lên tiếng:
- Nhưng mà...
Ngư gia xua tay ngắt lời Phong Phi Vân:
- Ngươi hãy nghe ta nói. Ta hỏi ngươi, tiêu chí Vũ Hóa cảnh là gì?
← Ch. 1691 | Ch. 1693 → |