← Ch.1758 | Ch.1760 → |
Phong Phi Vân cười khẩy nói:
- Làm rất cao minh, sau khi vào xóa hét dấu vết.
Trong Phiêu Miểu thần triều nói đến kẻ thù thì Phong Phi Vân không có ai, hắn chỉ hơi xích mích với Trương Cổ Nguyệt. Nhưng Trương Cổ Nguyệt là người biết điều, sẽ không dám đắc tội yêu vương thái cổ thánh yêu tộc, vậy là ai xông vào?
- Chẳng lẽ là người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh phái đến?
Nói đến kẻ thù của Phong Phi Vân thì có một, chính là Thủy Nguyệt Đình.
Trong lòng Phong Phi Vân rất kiêng dè nữ nhân này.
Phong Phi Vân hít sâu, ánh mắt sắc bén nhẹ nhàng khép cửa, đi vào trong. Phong Phi Vân nhìn chằm chằm giường rộng làm bằng ngà voi, tuy bị mành che nhưng vẫn thấp thoáng thấy nữ nhân nằm trên giường. Dưới giường đặt đôi giày trắng, không phải giày bình thường mà làm bằng đế noãn bách ngọc lệnh quý giá, thêu hao lan nhỏ màu trắng toát mùi thơm.
Phong Phi Vân nhớ rõ đây là giày thần nữ tế tự bạch y mang.
- Đúng là người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh phái đến.
Phong Phi Vân hết sức cẩn thận với đối thủ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, thầm nghĩ:
- Tu vi của Thủy Nguyệt Đình khủng khiếp đến mức này sao? Chắc tính ra ta tới Đại Quang Minh giới, nhưng tại sao nàng không tự mình đến?
Ánh mắt Phong Phi Vân lạnh abưng đến bên cạnh giường, ngồi xuống bàn rót ly trà nhấp một ngụm.
Phong Phi Vân nói:
- Không biết là vị thần nữ tế tự bạch y nào giá lâm?
Trên giường có tiếng nữ nhân thở hổn hển, rên rỉ yêu kiềm, người vặn vẹo.
- Nóng... Nóng quá.
Phong Phi Vân nhíu mày, có gì đó là lạ. Dù Thủy Nguyệt Đình phái thần nữ tế tự bạch y đến đối phó hắn thì thân phận thần nữ tế tự bạch y cao quý biết mấy, sao có thể cởi giày, nằm xuống giường của Phong Phi Vân?
Đây là thần nữ tế tự bạch y nhận huấn luyện nghiêm khắc, tâm tính hơn người, băng thanh ngọc khiết. Có thể nổi bật trong ức vạn nữ nhân, không thể nào là loại phóng đãng.
Có vấn đề.
Phong Phi Vân đứng dậy, vén rèm lên, trợn mắt há hốc mồm.
Thần nữ tế tự bạch y trắng mềm hiện ra trước mặt Phong Phi Vân, vạt áo mở rộng. Ngực nàng vốn mặc áo lót màu trắng nhưng đã bị xé xuống lộ ra gò bồng đào căng tròn trắng tinh, hai điểm đỏ đặc biệt hấp dẫn.
- A... A... Nóng quá... Nước...
Tóc đen xõa tung có dính lên cổ, có dán vào ngực căng. Mày nhướng cao, mắt quyến rũ, mũi thẳng, môi hé mở tiếng thở dốc hút hồn.
Khuôn mặt trắng nõn tinh xảo đỏ ửng, hai tay xoa nắn bộ ngực, tay kia luồn vào khố đáng yêu, ngón tay ma sát, có mấy cọng lông đen thò ra ngời.
Phong Phi Vân trợn mắt há hốc mồm nhìn. Ban ngày Phong Phi Vân đã gặp nữ nhân này, nàng là một trong bốn thần nữ tế tự bạch y Bích, Lạc, Hoàng, Tuyền. Khi ấy nàng kiêu ngạo như tiên hạc trong mây, thánh khiết như tiên nữ trên trời, không ăn nhân gian khói lửa. Nhưng bộ dạng dâm đãng bây giờ khó mà liên tưởng nàng với thần nữ tế tự bạch y.
- Cái quái gì đây?
Phong Phi Vân chợt nhớ Mao Ô Quy, Huyết Giao nâng thứ gì đó trở về, hay bên trong là nữ nhân?
Đường đường là thần nữ tế tự bạch y sao lại biến thành... Thế này?
Thần nữ tế tự bạch y vốn nằm trên giường Đột nhiên nhào lên, hai tay mảnh khảnh trắng ngà ôm chặt cổ Phong Phi Vân. Quan tài hoàng thạch không hiểu nam nữ làm sao giao hợp, nàng hôn lung tung mặt Phong Phi Vân.
Thần nữ tế tự bạch y hổn hển:
- Ta muốn... Cho ta...
Phong Phi Vân không hiểu ra sao bị đè xuống giường, hai trái đào nóng mềm đè ngực hắn. Cảm xúc khác lạ kiều diễm xộc lên não Phong Phi Vân.
Thần nữ tế tự bạch y đã xé hết vải áo trên người, hai chân kẹp chặt Phong Phi Vân, hận không thể hòa tan vào người hắn.
Thần nữ tế tự bạch y khóc kêu la lớn:
- Ta khó chịu quá... Khó chịu... Cứu ta đi...
Người thần nữ tế tự bạch y ướt đẫm mồ hôi, giữa hai đùi săn chắc thon dài ướt đẫm ma sát lưng Phong Phi Vân.
Tuy thần nữ tế tự bạch y rất khó chịu nhưng còn là gái tơ, không biết phải làm sao. Thần nữ tế tự bạch y chỉ biết hôn Phong Phi Vân, ma sát người hắn, gợi ngọn lửa trong người hắn.
Phong Phi Vân không phải Liễu Hạ Huệ, hắn không phải chính nhân quân tử, đã đến lúc này không ăn mới ngu.
- Cô nương, ta là nam nhân thủ thân như ngọc, nàng hãy nằm yên đi, ta rót ly nước cho nàng.
Nếu Phong Phi Vân nói câu đó thì chính hắn còn khinh thường mình.
Lúc này tất nhiên phải giúp đỡ người khốn khó.
Trong khi Phong Phi Vân quyết định thì trận pháp thủ hộ bên ngoài khách điếm tiên gia bị công kích vang tiếng nổ điếc tai. Khách điếm lắc lư trong không trung.
- Dám bắt cóc thần nữ tế tự bạch y của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ta? Dù là yêu vương thái cổ thánh yêu tộc cũng phải chết!
Thượng Quan Minh Tiêm rất tức giận, giang hai tay vung kiếm vũ đánh vào khách điếm tiên gia, chiếu sáng cả bầu trời.
Thần nữ tế tự bạch y Thủy Nguyệt Thiên Cảnh bị bắt cóc, chuyện hoang đường vạn năm mới gặp.
Huyết Giao, Mao Ô Quy biết hỏng chuyện, không ngờ đối phương nhanh chóng tìm đến cửa.
Mao Ô Quy hậm hực nói:
- Đám đàn bà thối Thủy Nguyệt Thiên Cảnh thật khó đối phó, chúng ta làm bí ẩn thế mà sao nàng biết bạch y tế tự bị bắt đến đây?
- Kệ nó, nếu nàng đã đến thì bắt luôn. Giờ đang phút quan trọng, không thể để nàng quấy rầy ván cược của chúng ta!
- Có lý!
Khá nhiều tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh kéo đến, không chỉ thần nữ tế tự hồng y Thượng Quan Minh Tiêm, ba thần nữ tế tự bạch y khác, còn có Trương Cổ Nguyệt, tu sĩ Càn Khôn Kiếm Đạo.
Một số tu sĩ thế hệ trước cũng chạy đến. Quá đáng hết sức, dám bắt thần nữ tế tự bạch y ngay trong Đại Quang Minh giới, dù đối phương có là yêu vương thái cổ thánh yêu tộc cũng tuyệt đối không bỏ qua!
Huyết Giao bay đến trên nóc khách điếm tiên gia, mắt liếc xéo đám tu sĩ nhân loại.
Huyết Giao nhìn Trương Cổ Nguyệt, cười nói:
- Tiểu tử, ngươi nói không giữ lời. Đã bảo là đêm nay dâng mười vạn đồng nam đồng nữ cho ta nhưng ngươi không giữ lời, bản vương đành tự mình bắt một về để đền bù.
Trương Cổ Nguyệt nhục mặt, cắn răng nói:
- Đây là bạch y tế tự của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh!
Huyết Giao kiêu ngạo cười nói:
- Vậy sao? Ở trong mắt bản vương thì đó chỉ là huyết thực.
Mắt Thượng Quan Minh Tiêm lạnh lùng hỏi:
- Ngươi đã làm gì nàng?
Thanh cổ kiếm bay ra từ sau gáy Thượng Quan Minh Tiêm, quanh người tự hình thành kiếm vực.
Dù là yêu vương thái cổ thánh yêu tộc thì sao? Nếu dám làm nhục nhân tộc thì liều mạng chiến.
Tại sao nhân tộc có nhiều kẻ hèn? Vì máu chảy quá ít.
Huyết Giao cười gian:
- Đương nhiên là nha đầu kia bị ta nuốt, da mỏng thịt mềm, rất ngon.
- Muốn chết!
Ngón trỏ và ngón giữa Thượng Quan Minh Tiêm bắt kiếm quyết vạch một đường cong. Kiếm theo tâm đi, nhát kiếm đâm thủng trận pháp bảo vệ khách điếm tiên gia chém vào Huyết Giao.
Bề ngoài nhìn như Thượng Quan Minh Tiêm bị chọc giận nhưng thật ra đạo tâm rất bình tĩnh, biểu tình thản nhiên, mắt sắc bén còn hơn kiếm khí.
← Ch. 1758 | Ch. 1760 → |