← Ch.1762 | Ch.1764 → |
Thượng Quan Minh Tiêm mỉm cười nói:
- Ngu ngốc, ai nói ta tự mình đối phó Hiên Viên Nhất Nhất? Còn yêu vương thái cổ thánh yêu tộc đây, ta nhờ tay yêu vương này nhổ bỏ cái gai trong lòng.
Thượng Quan Minh Tiêm càng xinh đẹp hơn dưới ánh trăng, nhưng tiếng cười làm người nghe sợ hãi.
***
Chuyện Thiên Linh Lung bị mất trộm gây sóng gió lớn trong Đại Quang Minh giới, thậm chí truyền khắp Phiêu Miểu thần triều, ảnh hưởng cực lớn.
Có rất nhiều tu sĩ cường đại đều chạy đến Đại Quang Minh giới.
Tòa thành cổ Thanh Minh thiên cảnh càng được chú ý nhiều. Tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, đệ tử môn hạ bốn người thủ hộ, các cổ thế gia, tước phủ, thậm chí tu sĩ yêu tộc đều tụ tập về.
Trong vòng ba ngày, thành cổ trong Thanh Minh thiên cảnh không mấy nổi tiếng chớp mắt chật ních người, gió mây tụ tập. Có thể thấy con cái thái cổ thánh yêu tộc mang theo người hầu nghênh ngang đi trên đường.
Lý do không có gì khác. Một thần nữ tế tự bạch y của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh ba ngày trước bị người bí ẩn bắt cóc, suýt mất mạng. Nhiều người cho rằng do phi tặc làm, thế nên mọi người kéo nhau vào thành cổ này.
Con cái yêu tộc đa số đến tham gia hội luận đạo vạn tộc, nhưng bây giờ còn một lúc mới đến luận đạo hội. Đám con cái yêu tộc vì góp vui nên cũng chạy đến.
Trong ngọc điện bay trên bầu trời, một đám tu sĩ tụ tập thảo luân.
- Đồn rằng Thiên Linh Lung do một tài liệu thánh tính luyện chế ra, ngày Linh Lung thành hình nguyên Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đều nghe thanh âm như tiếng trời.
- Thiên Linh Lung này là phôi thai thánh linh dụng cụ do thánh thần tế luyện. Mỗi thánh linh đều muốn luyện ra thánh linh dụng cụ thuộc về mình, thánh thần cũng không ngoại lệ.
- Nghe nói trong Thiên Linh Lung đặt một viên linh hồn linh thạch, đặt nó trong Thần Tiêu hỏa vực tế luyện. Chờ linh hồn linh thạch hòa tan là linh dược luyện thành thánh linh dụng cụ. Nhưng mới đây đệ tử trông chừng Thần Tiêu hỏa vực phát hiện Thiên Linh Lung mất tích, chuyện này gây chấn đọng lớn, dù sao nơi đó là Thần Tiêu hỏa vực, trộm cắp bình thường không dễ vào.
- Thiên Linh Lung là phôi thai thánh linh dụng cụ mà bị đánh cắp, hèn gì nhiều cường giả Thủy Nguyệt Thiên Cảnh lộ mặt.
- Ta chỉ thấy lạ là trong thiên hạ ai có năng lực lớn như thế, đánh cắp Thiên Linh Lung trước mặt thánh linh?
Trong góc phi thiên ngọc điện có một công tử áo tím trẻ tuổi kiêu ngạo ngồi, tám mỹ thị xinh đẹp hầu bên cạnh. Có hai lão nhân hộ đạo mặc áo xám, khí phái rất lớn.
Công tử áo tím tuấn tú siêu phàm, da mịn còn hơn nữ nhân, mắt phượng, phe phẩy quạt.
Đó là thất quận chúa của Diệp Hồng Cảnh, Lưu Tô Tử.
Lưu Tô Tử cười nói:
- Các ngươi không hiểu. Đồn rằng thánh thần đang ở trên thiên hà độ tâm kiếp, bốn người thủ hộ lo bổn phận hộ đạo, bởi vậy phi tặc kia mới thừa dịp lẻn vào được. Nếu không với vô thượng thần thông của Thủy Nguyệt thánh thần, ai có thể đánh cắp Thiên Linh Lung?
Hướng khác, một lão nhân râu bạc bấm đốt tay, gật đầu nói:
- Tu luyện Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển mỗi cách năm ngàn tám trăm bảy mươi bốn năm sẽ phải trải qua tâm kiếp một lần. Độ qua tâm kiếp thì tu vi cao hơn một tầng, không độ qua được tâm chết kiếm tiêu. Tính thời gian thì đã qua hơn năm ngàn năm kể từ lần trước thánh thần độ tâm kiếp.
Nghe vậy nhiều người ánh mắt lóe tia sáng kỳ lạ lặng lẽ rời khỏi phi thiên ngọc điện.
Một thanh âm lạnh lùng vang lên:
- Hội luận đạo vạn tộc sắp bắt đầu, trong nhân tộc người duy nhất có tư cách tham gia chí tôn luận đạo là Thủy Nguyệt thánh thần. Giờ nàng độ tâm kiếp thì trong nhân tộc còn ai đủ tư cách tham gia hội luận đạo vạn tộc?
Năm thanh niên, hai nữ ba nam, anh khí bừng bừng, nhiều phó tòng và thị nữ đi theo.
Bọn họ ngưn cách các tu sĩ khác, phát ra yêu khí nhàn nhạt, là năm anh kiệt yêu tộc.
Người nói chuyện là nam nhân anh tư ngạo nghễ, tóc đỏ vàng, mày như đao, khí thế khiếp người.
Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu ngồi trên nóc phi thiên ngọc điện phía xa, cũng nghe nam nhân kia châm chọc. Anh kiệt yêu tộc đang cười nhạo nhân loại không có cường giả, khiến nhiều nhân loại tức giận.
Phong Phi Vân bưng ly rượu, cười tủm tỉm thầm nghĩ:
- Tứ hoàng tử Kim Ô yêu tộc, cái tên này ăn nhiều đau khổ trong Đan Đỉnh Quỷ thị vậy mà vẫn không biết hối cải, cứ ngạo như thế.
Một thiên tài đẳng cấp sử thi trẻ tuổi đứng bật dậy:
- Các hạ nói thế là sao?
Thiên tài đẳng cấp sử thi trẻ không chịu nổi đám tu sĩ yêu tộc ra vẻ mình cao đẳng.
Kim Ô Tứ hoàng tử mỉa mai:
- Bản hoàng tử sợ nhân tộc các ngươi là người tổ chức hội luận đạo vạn tộc nhưng không ai có tư cách tham gia vạn tộc luận đạo, vậy thì rất xấu hổ, ha ha ha ha ha ha!
- Đáng ghét, ngươi hãy xem ta có tư cách tham gia vạn tộc luận đạo không!
Thiên tài đẳng cấp sử thi trẻ đá bay ghế dưới thân. Cái ghế bao phủ ánh sáng ngọc bay hướng Kim Ô Tứ hoàng tử.
Kim Ô Tứ hoàng tử không thèm quay đầu, cười mỉa mai, vạt áo vung ra sau. Thần quang vàng bay ra đánh nát cái ghết, ngọc vụn bay đầy.
Thiên tài đẳng cấp sử thi trẻ quát to, ba tia chớp hiện ra Xung quanh. Thiên tài đẳng cấp sử thi tay không cầm ba tia chớp chém vào Kim Ô Tứ hoàng tử.
Kim Ô Tứ hoàng tử mỉm cười nói:
- Tu sĩ nhân loại chẳng ra gì, không hiểu nhẫn nhịn là sao. Bản hoàng tử nói mấy câu đã đánh, hắn đang ép chúng ta giết hắn sao?
Một anh kiệt yêu tộc khác cười nói:
- Những thiên tài nhân loại chỉ là gà đất chó nhà, tu sĩ tư chất kém nhất trong thái cổ thánh yêu tộc chúng ta còn mạnh hơn bọn họ.
- Nói đúng.
Bàn tay Kim Ô Tứ hoàng tử ngưng tụ vầng mặt trời màu vàng phát ra ánh lửa vạn trượng. Kim Ô Tứ hoàng tử vung tay chém đứt ba tia chớp, vỗ một chưởng. Ngực thiên tài đẳng cấp sử thi trẻ nát bét, văng ra ngoài đập gãy bàn ghế. Thiên tài đẳng cấp sử thi nằm sấp dưới đất, hộc máu.
Kim Ô Tứ hoàng tử kiêu ngạo nhìn Bốn phía, đôi mắt tỏa ánh sáng vàng rất oai phong:
- Đây là chính là thiên tài của nhân tộc sao? Bản hoàng tử chỉ dùng hai tầng tu vi!
Tu sĩ nhân loại trong phi thiên ngọc điện trợn to mắt nhìn:
- Mấy con cái yêu tộc này khinh người quá đáng, trong địa bàn nhân tộc mà dám kiêu ngạo như thế?
Thượng Quan Minh Tiêm, bốn thần nữ tế tự bạch y của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh cũng có mặt trong phi thiên ngọc điện. Nam nhân cao tám thước Chung Thần Tú, Trương Cổ Nguyệt, và Thiên Toán thư sinh, Đông Phương Kính Thủy, Vô Sắc Vô Tướng, Tô Quân, Lưu Tô Tử của Trung Ương vương triều thứ sáu. Một số thế tử, quận chúa đến từ Trung Ương vương triều khác.
Thiên Toán thư sinh luôn bình tĩnh, mưu kế tỉ mỉ nay không kiềm được nhíu mày, vẻ mặt khó chịu.
Năm anh kiệt yêu tộc mặc kệ không khí trong phi thiên ngọc điện căng thẳng, cười nói uống rượu, không thèm để tu sĩ nhân loại vào mắt.
- Thái cổ thánh yêu tộc chúng ta mới là mạnh nhất Tây Ngưu Hạ Châu, tộc quần khác chỉ là hóa ngoại man di. Mỗi lần hội luận đạo vạn tộc toàn là thái cổ thánh yêu tộc tụ hội, man di như nhân tộc có được một, hai người tham gia đã là giỏi.
← Ch. 1762 | Ch. 1764 → |