← Ch.1766 | Ch.1768 → |
Tu sĩ yêu tộc khác vỗ chưởng chụp xuống đầu Si Tuyền Nhi, muốn đánh bại nàng trước.
Lúc này có tiếng giao gầm rõ to.
- Grao!
Ba tu sĩ thắng ngư yêu tộc chưa kịp phản ứng thì cơ thể văng ra ngoài như hồ lô lăn lông lốc dưới đất.
Huyết Giaô ai phong đi ra nhìn ba tu sĩ thắng ngư yêu tộc, cười gian như con mèo nhìn ba con cá.
Ba tu sĩ thắng ngư yêu tộc quỳ dưới đất, cung kính cúi đầu trước Huyết Giao:
- Bái kiến Huyết Giao yêu vương đại nhân, chủ nhân của chúng ta là Bại Nguyệt hoàng tử. Tin tưởng Huyết Giao yêu vương có nghe nói tên của hoàng tử chúng ta?
Bọn họ thấp thỏm lo âu, không đoán ra tại sao yêu vương đại nhân tấn công mình. Vì không biết nguyên nhân nên ba tu sĩ thắng ngư yêu tộc mới báo tên Bại Nguyệt hoàng tử, bọn họ tin tưởng khi Huyết Giao yêu tộc nghe tên này sẽ không dám làm khó dễ bọn họ.
Vẻ mặt Huyết Giao cảm thán rằng:
- Bại Nguyệt hoàng tử, thật trùng hợp, tên cúng cớm trước kia của bản vương là Bại Nhật hoàng tử. Cái gọi là nhật nguyệt không cùng tồn tại, hoàng tử các ngươi cố ý đối đầu với bản vương sao?
Ba tu sĩ thắng ngư yêu tộc phập phồng lo sợ nói:
- Tên của hoàng tử chúng ta do Thắng Ngư Chính Hoàng đặt, không phải cố ý đối nghịch với yêu vương tiền bối.
Bọn họ cảm thấy tên của Bại Nguyệt hoàng tử không hù sợ Huyết Giao yêu vương được, lại nâng tên Thắng Ngư Chính Hoàng.
Đây là một vị chân hoàng của thắng ngư yêu tộc, dù là bán thánh nghe cái tên này cũng e ngại ba phần.
Huyết Giao đăm chiêu nửa ngày, nảy ý nói:
- Tên do Thắng Ngư Chính Hoàng đặt sao? Vậy kêu Thắng Ngư Chính Hoàng sửa tên Bại Nguyệt hoàng tử thành... Thành Bại Gia hoàng tử đi.
Si Tuyền Nhi vốn nghĩ mình chạy trời không khỏi nắng, muốn dốc hết sức phát huy chiêu mạnh nhất trong Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển, có lẽ sẽ lao ra khỏi vong vây được nhưng nàng phải trả giá là 'chết tâm'.
Chiêu mạnh nhất của Tâm Ngự Tĩnh Tâm kiếm điển, một kiếm rút ra tâm chết.
Nhưng Si Tuyền Nhi không ngờ Huyết Giao yêu vương Đột nhiên chui ra.
Về mặt lý luận thì thái cổ thánh yêu tộc luôn thích chèn ép nhân tộc, chung một giuộc, tình huống của Si Tuyền Nhi càng tệ hơn.
Si Tuyền Nhi không sợ chút nào, ngược lại rất vui. Trong lòng Si Tuyền Nhi nhớ đến nam nhân tuấn tú kia.
Ba tu sĩ thắng ngư yêu tộc tức giận, tên của Bại Nguyệt hoàng tử sao có thể tùy tiện sửa đổi? Rõ ràng Huyết Giao yêu vương cố ý đối nghịch với bọn họ.
Cả ba cùng xông lên, thi triển thần thông định liều mạng với Huyết Giao yêu vương.
Huyết Giao cười gian, há mồm máu nuốt ba tu sĩ thắng ngư yêu tộc vào miệng, nhai nhóp nhép rồi nuốt xuống.
Huyết Giao hưởng thụ chép miệng:
- Ngon.
Si Tuyền Nhi đứng bên cạnh, không thừa dịp chạy trốn. Si Tuyền Nhi chớp mắt nai, cẩn thận đến gần Huyết Giao, khom người, cúi đầu.
Si Tuyền Nhi nhỏ nhẹ nói:
- Yêu Vương đại nhân, Phong đại ca có đi với người đến Hoang Ma lâm không?
Huyết Giao quay đầu nhếch môi cười với Si Tuyền Nhi, kẽ răng còn dính thịt vụn. Si Tuyền Nhi sợ hãi mặt trắng bệch.
Phong Phi Vân, Mao Ô Quy bước ra từ sương mù đen.
Mao Ô Quy đá Huyết Giao văng ra, mắng:
- Bà nội ngươi, hù sợ cô nương người ta!
Huyết Giao quỳ dưới đất xin tha:
- Quy gia, Quy gia, ta không cố ý, thật sự...
Vẻ mặt Huyết Giaô an ức.
Si Tuyền Nhi giật mình trợn mắt há hốc mồm. Mới rồi Huyết Giao yêu vương còn oai phong hống hách giờ bị con rùa trắng đánh quỳ van xin, con rùa này... Bá đạo quá.
Mao Ô Quy đạp mặt Huyết Giao, vùi đầu giao vào đất bùn, lại giẫm hai cái.
Si Tuyền Nhi càngh oảng sợ, khẳng định con rùa trắng là con rùa bạo lực.
Phong Phi Vân đứng trên xương trắng, phong độ phiên phiên, không dính một hạt bụi, đẹp trai tuấn tú tiêu sái. Mắt đỏ nhìn thần nữ tế tự bạch y, ngực nàng loang lổ vết máu. Mắt Phong Phi Vân dịu dàng thương hương tiếc ngọc, ngưng tụ ra viên kim tàm phật đan đưa cho Si Tuyền Nhi.
Si Tuyền Nhi cúi đầu, liếc trộm khuôn mặt đẹp trai hơi tà khí của Phong Phi Vân, tim đập nhanh. Mặt Si Tuyền Nhi ửng hồng, ngại ngùng xấu hổ. Mắt to nheo thành hình trăng khuyết, tay ngọc cầm chặt kim tàm phật đan. Si Tuyền Nhi nâng kim tàm phật đan trong lòng bàn tay, đầu óc trống rỗng, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Phong Phi Vân nói:
- Nàng bị yêu khí nhập thể, hãy uống phật đan này đi.
Si Tuyền Nhi ngọt ngào ừ:
- Ừm!
Nhưng Si Tuyền Nhi mê mẩn không biết trời trăng, không nghe rõ Phong Phi Vân nói gì. Si Tuyền Nhi cầm kim tàm phật đan, cắn môi hồng nhìn mặt Phong Phi Vân, nàng như thành hòn vọng phu.
Phong Phi Vân nhíu mày hỏi:
- Sao chỉ có một mình nàng? Tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh khác đâu?
Si Tuyền Nhi tỉnh táo lại, thầm bực mình mê trai, xấu hổ chỉ muốn đào lỗ chui vào. Người Si Tuyền Nhi suy yếu, nhũn chân té nhào.
Phong Phi Vân vươn tay ôm thân hình mềm mại, bàn tay ấn lưng Si Tuyền Nhi. Khí thánh linh rót vào người Si Tuyền Nhi bài trừ yêu khí ra, vết thương trước ngực nàng nhanh chóng phục hồi, rất nhanh lành lặn lại.
Si Tuyền Nhi níu chặt vạt áo Phong Phi Vân, nàng nhớ đến chuyện vô cùng quan trọng, cầu xin:
- Phong đại ca, ta biết Phong đại ca là người có bản lĩnh thông thiên, xin Phong đại ca hãy cứu nhóm Thượng Quan tế tự đi. Sợ là bọn họ dữ nhiều lành ít.
Si Tuyền Nhi ngây thơ nhưng không ngốc, nàng nhận ra Phong Phi Vân bất phàm, biết Huyết Giao yêu vương rất có thể là phó tòng bị Phong Phi Vân thu phục, nên nàng mới xin hắn giúp. Đây là nhân vật lợi hại biết bao.
Phong Phi Vân rất có hảo cảm với Si Tuyền Nhi, nói:
- Nàng cứ nói từ từ, xảy ra chuyện gì?
- Chúng ta bị tu sĩ thắng ngư yêu tộc phục kích. Bại Nguyệt hoàng tử tâm cao khí ngạo, rất đáng ghét. Bại Nguyệt hoàng tử muốn thu phục chúng ta làm nữ hầu, nhiều tu sĩ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh chết trong tay bọn họ. Tuy nhóm Thượng Quan tế tự đã trốn sâu vào đầm lầy nhưng tu vi của Bại Nguyệt hoàng tử rất đáng sợ, e rằng Thượng Quan thần nữ tế tự không đánh lại Bại Nguyệt hoàng tử. Phong đại ca chắc chắn có thể cứu được bọn họ, Tuyền Nhi xin Phong đại ca!
Làn dan Si Tuyền Nhi mịn như trẻ mới sinh, trong mắt tràn ngập hy vọng, không hiểu sao nàng hoàn toàn tin tưởng Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân vô tình nói:
- Nếu không có lợi tại sao ta phải đắc tội thắng ngư yêu tộc cứu người Thủy Nguyệt Thiên Cảnh?
Si Tuyền Nhi vội nói:
- Nếu Phong đại ca cứu bọn họ thì trưởng lão Thủy Nguyệt Thiên Cảnh chúng ta chắc chắn sẽ ban thưởng trọng bảo cho đại ca ngay!
Phong Phi Vân đồng ý liền:
- Tốt, quyết định vậy đi. Chờ ta cứu bọn họ rồi nàng hãy mang ta đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, nhất định phải kêu trưởng lão các người cảm ơn ta nhiều nhiều.
Phong Phi Vân mỉm cười nói:
- Hai ngươi hãy chăm sóc cho Tuyền Nhi cô nương, mang nàng về khách điếm tiên gia. Nếu Tuyền Nhi cô nương thiếu một cọng tóc thì ta sẽ hỏi tội các ngươi!
Mao Ô Quy còn đang chửi Huyết Giao hăng say, nghe Phong Phi Vân lên tiếng thì vội chạy qua xum xoe:
- Chuyện nhỏ, cứ giao nàng cho chúng ta đi, ngươi yên tâm.
Huyết Giao từ xa nói:
- Phong gia đi dường bình an.
← Ch. 1766 | Ch. 1768 → |