← Ch.1784 | Ch.1786 → |
Chém giết túi bụi, anh kiệt nhân tộc tử thương thảm trọng. Quang minh chúa tể bị Lão Kim Ô dùng thánh linh dụng cụ đánh bị thương, sống chết không rõ.
Dưới đất để lại xác chết vô tận, nhiều không đếm xuể.
Từ đầu đến cuối Long Kiệt không ra tay, gã chỉ đứng xem.
Long Kiệt kiêu ngạo mà thất vọng nói:
- Sau khi Thủy Nguyệt thánh thần chết nhân tộc không còn chí tôn, búng tay một cái là bị tiêu diệt.
Một thanh âm vang lên, chấn động thiên địa, châm chọc lại thánh linh long tộc.
- Nhân tộc là đứng đầu vạn vật, ai muốn diệt nhân tộc sẽ trả giá đắt!
Các tu sĩ thấy trên bầu trời có hai người đứng, một lão nhân, một thanh niên.
Lão nhân già khú đế, áo quần rách nát, da rách, thịt khô, người lọm khọm như lão quỷ bò ra từ ngôi mộ.
Thanh niên rất đẹp trai, tóc tơ đen, mắt đỏ nhạt, trên người không có chút dao động linh khí, tựa như người bình thường không có tu vi.
Thanh niên là Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân nâng Đế Trủng từ tầng mây bước xuống, dùng áo da phượng vảy rồng bao cơ thể mục rữa của Đế Trủng, nếu không đám thủ lĩnh yêu tộc đã nhìn ra sơ hở.
Các thủ lĩnh yêu tộc nhìn chằm chằm hai người Đột nhiên xuất hiện, không rảnh quan tâm sứ giả đại ma long đã biến mất. Các tu sĩ nhân loại tò mò nhìn.
Hiên Viên Nhất Nhất nhận ra Phong Phi Vân ngay:
- Là hắn!
Nhưng Hiên Viên Nhất Nhất không biết lão nhân được Phong Phi Vân nâng là ai:
Đám người Tây Môn Xuy Tiêu, Thượng Quan Minh Tiêm thấy Phong Phi Vân thì rất ngạc nhiên.
Mao Ô Quy nhìn lão nhân bên cạnh Phong Phi Vân, giật nảy mình. Mao Ô Quy đã thấy lão nhân trên Thanh Đồng cổ thuyền, đó là xác thánh linh.
- Má ơi, xác chết vùng dậy! Không đúng, trong cơ thể có linh hồn... Nhưng... Chẳng lẽ lão không chết? Nhưng rõ ràng đã chết rồi.
Mao Ô Quy không hiểu ra sao.
Một bán thánh yêu tộc có chín đầu rắn cười khẩy nói:
- Đứng đầu vạn vật, thật buồn cười. Nhân loại chỉ là sinh vật đê tiện thấp hèn.
Phong Phi Vân trừng bán thánh yêu tộc, chắp tay, cúi đầu hướng Đế Trủng:
- Cửu Đầu Xà bán thánh nhục nhã nhân tộc, xin tiền bối ban chết cho hắn.
- A, đáng chết.
Đế Trủng phất tay, bàn tay xuyên thấu hư không đánh nát chín cái đầu rắn của bán thánh yêu tộc, chân đạp nát người nó thành đống thịt nhão.
Một bán thánh cường đại đã chết như thế.
Các tu sĩ yêu tộc sợ hãi, hút ngụm khí lạnh.
Lão nhân từ đâu đến mà mạnh như thế? Một bàn tay đánh chết một bán thánh, tính cách khá dữ.
Long Kiệt đưa mắt nhìn qua Đế Trủng, nhưng gã tập trung chú ý vào áo da phượng vảy rồng trên người lão. Khóe môi Long Kiệt nhếch lên, mắt bắn ra thánh quang.
Lão Kim Ô đứng trên bầu trời như vầng mặt trời tỏa sáng rực rỡ, thanh âm leng keng nói:
- Giỏi thật, trong nhân tộc còn cường giả? Vừa lúc giết hết trong hôm nay.
Phong Phi Vân nhìn Lão Kim Ô, lạnh lùng nói:
- Lão Kim Ô, chẳng lẽ ngươi đã quên thua chạy có cờ trong Đan Đỉnh Quỷ thị như thế nào sao bây giờ lại vênh váo?
Lão Kim Ô nhận ra Phong Phi Vân là bán yêu phá vỡ nguyền rủa Vũ Hóa.
Lão Kim Ô hừ lạnh một tiếng:
- Trận chiến ấy lão phu chỉ thiếu một thánh linh dụng cụ, bây giờ thánh linh dụng cụ đã nằm trong tay, nếu lại đánh nhau thì bán yêu già kia không phải đối thủ của ta!
Lão Kim Ô thua trong tay Ngư gia, lão rút kinh nghiệm xương máu lấy luyện tiên thạch trên tổ sơn Kim Ô yêu tộc. Lão Kim Ô vốn định đi Thanh Liên linh sơn tìm Ngư gia đấu lại, nhưng lúc đến nơi Thanh Liên linh sơn trống trơn. Lão Kim Ô tức giận luyện nguyên Thanh Liên linh sơn.
Phong Phi Vân nói:
- Lão Kim Ô, ta khuyên ngươi về nhà dưỡng già đi, nếu không Thủy Nguyệt Thiên Cảnh sẽ là chỗ cho ngươi chôn xác.
- Thật to gan, không uổng là bán yêu phá vỡ nguyền rủa Vũ Hóa. Tiếc rằng ngươi còn rất non, một bán yêu nhỏ nhoi mà cũng muốn ra mặt cho nhân tộc? Không tự lượng sức mình!
Lão Kim Ô không muốn nói nhảm nhiều với Phong Phi Vân, định trấn áp cả hai nhân loại.
Lão Kim Ô lấy luyện tiên thạch ra, dẫn động lực lượng bên trong phát ra một tia thánh uy của thánh linh chém hướng Đế Trủng.
Lão Kim Ô cho rằng đã cầm thánh linh dụng cụ thì lão là số một dưới thánh linh.
Cơ thể Đế Trủng yếu đuối, máu thịt khô cạn. Đế Trủng bứt một cọng tóc bạc xuống chém hư không, chặt cánh tay cầm luyện tiên thạch của Lão Kim Ô.
Phập!
Cánh tay rơi khỏi người Lão Kim Ô tự động biến thành cánh chim vàng to lớn, máu phun tung tóe rơi xuống đất.
Một sợi tóc chém cánh chuẩn thánh, thánh linh dụng cụ cũng không ngăn được.
Lão Kim Ô sợ hãi mất hồn mất vía, dùng niệm lực dẫn động tất cả lực lượng luyện tiên thạch. Uy lực thánh linh dụng cụ tràn ngập hơn một nửa Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.
Bầu trời bốc cháy, mặt đất bị nướng, cỏ cây thành tro bụi.
Những tu sĩ yêu tộc, nhân tộc dưới đất quần áo tự bốc cháy. Một số tu sĩ Vũ Hóa cảnh máu thịt tự động bốc cháy.
Đế Trủng giơ ngón tay lên chỉ vào bầu trời, khóe môi khô héo thốt lời:
- Chết!
Lão Kim Ô từ trên cao rớt xuống, tắt thở.
Một chuẩn thánh cầm thánh linh dụng cụ bị người nói một chữ chết thế là chết thật, chết quá dễ dàng.
Xác Lão Kim Ô rơi xuống đất, lửa cháy hừng hực biến mảnh đất thành hỏa vực, nhiều tu sĩ bị thiêu thành tro.
Một luồng sáng chói mắt bay ra từ ánh lửa mang theo thánh uy bất diệt.
Luyện tiên thạch.
Đế Trủng không cướp luyện tiên thạch, vì nó tự động bay vào tay Long Kiệt.
Long Kiệt toát ra khí chất siêu phàm ngạo trần, ung dung đứng trên bầu trời. Luyện tiên thạch như đoàn lửa lơ lửng trong lòng bàn tay Long Kiệt.
Đế Trủng nhìn Long Kiệt chằm chằm. Hai thánh linh không sử dụng lực lượng gì, nhưng ánh mắt va chạm khiến Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đông lại.
Các tu sĩ nhân loại sôi sục máu nóng.
Nhân tộc vẫn còn thánh linh sống.
Thánh linh đại biểu lưng của một chủng tộc, chống một mảnh đất trời, soi sáng hướng đi.
Một chủng tộc nếu có thánh linh sinh ra thì không dễ gì hủy diệt chủng tộc đó.
Những tu sĩ nhân loại đến Thủy Nguyệt Thiên Cảnh biến sắc mặt. Nhân tộc có thánh linh giáng lâm. Thánh linh tức giận, xác rải rác vạn dặm. Thánh linh buồn, thiên địa cùng thương.
Ánh mắt Phong Phi Vân sắc bén nhìn mọi người, nói:
- Trước thái cổ nhân tộc là đứng đầu vạn vật, chúa tể thiên địa, hiệu lệnh mười phương.
- Thở đầu thiên địa đại đạo có khuyết, Oa Hậu Đại Thánh dùng đại đạo của mình vá thiên đạo.
- Kim Ô yêu tộc từng mười tổ chung trời, luyện trời đốt đất, Cửu Tiễn Đại Thánh một ngày bắn rơi chín thánh tổ.
- Địa Hoàng Đại Thánh chém hoàng xà, dựng địa ngục, khai sáng Tây Môn Xuy Tiêu, thống nhất Cửu Châu, chủ hai giới âm phủ và dương gian, danh hiệu Địa Hoàng.
- Hiện nay có ai biết ba đại thánh thái cổ ra từ nhân tộc? Lúc nhân tộc thái cổ hưng thịnh, tất cả yêu tộc cộng lại mới ngang bằng nhân tộc. Khi ấy ai dám nói diệt nhân tộc?
Giọng Phong Phi Vân leng keng chắc chắn, từ ngữ chính xác, sức xuyên thấu rất mạnh. Phong Phi Vân không chỉ nói cho tu sĩ yêu tộc nghe, cũng là nói với tu sĩ nhân loại.
Lời Phong Phi Vân nói gây chấn động trời long đất lở, bản thân nhân tộc cũng không tin nổi đây là lịch sử của nhân tộc.
← Ch. 1784 | Ch. 1786 → |