← Ch.1817 | Ch.1819 → |
Bạch Kỳ Lân tức giận bay qua:
- Mạng của tên đó thuộc về ta!
Bạch Kỳ Lân cầm mâu thương tinh ngọc đâm vào Trung Nguyên Nhất Điểm Qua.
Viên Tam Tam vung chiến chùy:
- Bạch Kỳ Lân, ngươi cút đi, đây là chiến đấu giữa chúng ta!
Viên Tam Tam hất bay Bạch Kỳ Lân, vác tru thiên hám tiên chuy đuổi theo Trung Nguyên Nhất Điểm Qua.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua thấy Viên Tam Tam lấy ra thái cổ hung binh tru thiên hám tiên chuy thì giật nảy mình. Trung Nguyên Nhất Điểm Qua như trái bóng da lăn nhanh, thoáng chốc đã chạy ra ngoài cửa cổng Tiên Hư động thiên.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua vừa chạy vừa la:
- Ta về nhà lấy thái cổ hung binh rồi chúng ta đấu tiếp!
- Đừng đi, hôm nay không phân ra thắng thua thì không ai được đi!
Viên Tam Tam biến thành thái cổ ma vượn, gã như ngọn núi đen to lớn đập nát cửa Tiên Hư động thiên, rượt theo Trung Nguyên Nhất Điểm Qua.
Bạch Kỳ Lân bị thi thiên hám tiên chuy đập trúng ngực bay xa hơn mười dặm. Nếu không nhờ giáp cổ do Kỳ Lân thánh linh để lại thì cơ thể Bạch Kỳ Lân đã bị đập thủng.
Bạch Kỳ Lân che ngực máu sôi sục, hung tợn trừng bóng lưng Viên Tam Tam chạy nhanh ra ngoài.
Bạch Kỳ Lân nghiến răng nói:
- Đáng ghét, ta sớm nói rồi, cái tên người rừng đó không có não.
Tây Môn Xuy Tiêu bưng một ly rượu đứng bên mép lưu ly tiên đảo, từ trên cao nhàn nhã nhìn xuống Bạch Kỳ Lân bị khảm vào vách đá hòn đảo tiên nổi.
Tây Môn Xuy Tiêu mời:
- Này huynh đệ, có muốn uống một ly không?
Bạch Kỳ Lân bị Viên Tam Tam đánh một chùy trùng hợp đập vào lưu ly tiên đảo.
Bạch Kỳ Lân chưa từng chật vật như vậy, gã ngước đầu lên hung tợn trừng Tây Môn Xuy Tiêu. Bạch Kỳ Lân biến thành luồng sáng trắng bay vọt lên, đứng vững trên lưu ly tiên đảo.
Bạch Kỳ Lân ngạo nghễ nhìn mọi người trên hòn đảo tiên nổi, nói:
- Một đám con kiến.
Tây Môn Xuy Tiêu đứng ngay bên cạnh Bạch Kỳ Lân, nghe gã nói xong hết cười.
Tây Môn Xuy Tiêu xoay người đi, lẩm bẩm:
- Cái tên này không dễ ở chung chút nào.
Bạch Kỳ Lân không thể để mấy nhân loại thấy bộ dạng của gã chật vật sống sót. Gã là đệ nhất nhân thế hệ trẻ kỳ lân yêu tộc, là thần thoại bất bại. Bất cứ chuyện gì ảnh hưởng hình tượng của Bạch Kỳ Lân đều không được phép tồn tại.
Một đám con kiến mặc cho gã tự tay giết, như đám anh kiệt nhân tổ động thiên trên Không Động tiên sơn. Bạch Kỳ Lân đánh đám anh kiệt nhân tộc đó run sợ, Lạc Thủy Hàn như thị nữ rót rượu cho gã.
Bạch Kỳ Lân không thèm để mấy người vào mắt, quyết định dùng thế sấm sét giết hết người trên lưu ly tiên đảo. Bạch Kỳ Lân vung mâu thương tinh ngọc, vô số đạo tắc chảy xuôi trên mâu thương hình thành từng đợt thánh văn đâm vào lưng Tây Môn Xuy Tiêu.
Bạch Kỳ Lân từng sử dụng mâu thương tinh ngọc cách ức vạn dặm hư không giết một đại hiền giả nhân tộc. Bạch Kỳ Lân muốn giết một anh kiệt thế hệ trẻ nhân tộc dễ như chơi.
Lưng Tây Môn Xuy Tiêu như có mặt, một cây ngọc tiêu bay ra khỏi tay áo nhanh như chớp điểm sau lưng. Ngọc tiêu điểm vào mũi thương, hai lực lượng cường đại va chạm, lưu ly tiên đảo rung bần bật.
Ầm!
Bạch Kỳ Lân cảm giác màng tai đau nhức, ngay khi mâu thương tinh ngọc va chạm vào ngọc tiêu thì một luồng sóng âm kỳ lạ truyền vào tai gã, suýt đâm rách màng tai.
Bạch Kỳ Lân vội rút thương về, thụt lùi ba bước. Đầu Bạch Kỳ Lân ù vang mất thính giác, mới lúc sau mới phục hồi lại.
Bạch Kỳ Lân nhìn kỹ Tây Môn Xuy Tiêu, tim rớt cái bịch.
Tây Môn Xuy Tiêu rút ngọc tiêu về, ngồi lại xuống ghế.
Tây Môn Xuy Tiêu liếc Bạch Kỳ Lân, ánh mắt sắc bén nói:
- Vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc các ngươi cho rằng mình vô địch thật sự? Có biết người mạnh nhất thế hệ trẻ nhân tộc ở đâu không? Người đó không ở trên sáu tiên sơn chính giữa Tiên Hư mà là lưu ly tiên đảo này. Ta cá với ngươi một ván, ngươi có tin là ngươi không thể giết được bất cứ ai trên lưu ly tiên đảo này không?
Tây Môn Xuy Tiêu và Bạch Kỳ Lân đánh nhau nhìn như nhẹ nhàng, không tỏ rõ uy lực nhưng biểu hiện kỹ xảo chiến đấu rất mạnh, vận luật thiên đạo bốn lạng nhấc ngàn cân.
Kỹ kinh toàn trường, làm người ta nhìn chăm chú.
Phong Phi Vân cảm giác khí chất của Tây Môn Xuy Tiêu thay đổi hẳn, đó là khí thế của người bề trên, giống như vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc, mang lại áp lực lớn.
Sau khi biết thân phận của Tây Môn Xuy Tiêu thì Phong Phi Vân đã nghi ngờ mỗi người trên lưu ly tiên đảo toàn là gã cố ý vô tình mời đến. Ví dụ Thiên Toán thư sinh, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua, Lư Sơn Nhân, Phong Phi Vân.
Bạch Kỳ Lân không tin lời Tây Môn Xuy Tiêu:
- Các ngươi thật sự mạnh vậy sao?
Gã là đệ nhất nhân thế hệ trẻ kỳ lân yêu tộc, nếu mấy người trên lưu ly tiên đảo có thực lực đối kháng với gã, vậy thế hệ trẻ nhân tộc mạnh đến cỡ nào.
Bạch Kỳ Lân nhìn chằm chằm một thư sinh yếu đuối, hai tay cong lại, mâu thương tinh ngọc xoay nhanh trong vòng tay. Mâu thương tinh ngọc xuyên thấu hư không bắn vào trán Thiên Toán thư sinh.
Vù vù vù vù vù!
Thiên Toán thư sinh mỉm cười, cao thâm khó dò. Bàn tay trắng hơn nữ nhân khẽ nâng, thiên thế, địa thế toàn thiên địa tụ tập vào Thiên Toán thư sinh, như vạn long về tổ.
Thiên Toán thư sinh như biến thành một tòa thiên địa, mênh mông không lường được, đại xảo không công, đại tượng vô hình. Vô số ánh sáng tụ lại trước mặt Thiên Toán thư sinh, hình thành trời sao trước mắt gã.
Khí thế của Bạch Kỳ Lân không gì sánh bằng, uy lực siêu khủng khiếp, có thể đâm thủng ngôi sao. Nhưng mâu thương tinh ngọc không cách nào chạm vào thân thể Thiên Toán thư sinh, dường như Bạch Kỳ Lân và Thiên Toán thư sinh cách xa nhau ức vạn dặm.
Bạch Kỳ Lân sợ hãi:
- Thiên tượng vô hình! Không ngờ có người đi đến độ cao trong thiên đạo như thế.
Bạch Kỳ Lân rút mâu thương tinh ngọc về, nhìn chằm chằm Thiên Toán thư sinh cười tủm tỉm, thầm chú trọng gã.
Trong kỳ lân yêu tộc có một đại trí giả tu luyện bốn vạn năm cũng không đến cảnh giới thiên tượng vô hình. Một anh kiệt nhân tộc thế hệ trẻ đã đến cảnh giới này, chỉ kém một bước là có thể trí đạo thành thánh, làm người ta quá giật mình.
Thư sinh thoạt trông yếu đuối, tuy không phải bán thánh nhưng bán thánh chưa chắc bị thương gã được.
Bạch Kỳ Lân không sợ Thiên Toán thư sinh, trước khi gã trí đạo thành thánh thì sức chiến đấu chưa chắc mạnh hơn gã. Nhìn như Thiên Toán thư sinh còn kém một bước có thể thành thánh nhưng thật ra cách thánh đạo ngàn vạn dặm, đó là khoảng cách trời với đất.
Bạch Kỳ Lân cẩn thận hơn, gã thấy kỳ lạ. Tu sĩ nhân loại trên lưu ly tiên đảo này không dễ chọc, bọn họ thật sự có thực lực đối kháng với vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc sao?
Loại người kiêu ngạo tự kỷ như Bạch Kỳ Lân khinh thường tấn công nữ nhân, thế là gã nhìn Phong Phi Vân. Bạch Kỳ Lân cẩn thận hơn, gã gọi ra cổ linh khí thập thất phẩm.
Đây là vật trú dạ luân, bên trong có hai thiên địa, một là ban ngày, một là ban đêm.
← Ch. 1817 | Ch. 1819 → |