← Ch.0187 | Ch.0189 → |
Chẳng lẽ chính mình đã đoán sai?
Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn chăm chú thật lâu màu trắng trên lưng Ô Quy kia. Ô Quy cũng nhìn chăm chú hắn, một người một rùa bốn mắt nhìn nhau, đều cơ hồ hoàn toàn yên lặng.
Sau một hồi thật lâu, Phong Phi Vân mới mắng to:
- Tại sao lại có khả năng quái dị như vậy. Tại sao lại là Ô Quy có màu trắng?
- Đi mà hỏi muội muội nhà ngươi a! Ngươi tự mình nhấc cái mai rùa của lão phu lên, vậy đương nhiên liền biến thành màu trắng chứ sao!
Con Ô Quy kia cũng là càng tức giận hơn, hắn dài cái miệng, không ngờ lại hộc ra tiếng người già nua.
Một con Ô Quy biết nói tiếng người?
Mai rùa lại là chuyện đáng để ý đến như thế sao? Phong Phi Vân đưa mắt nhìn về hướng cái chuông sắt rỉ sét loang lổ kia mà nhìn lại lần nữa, rồi hỏi với vẻ có hơi sững sờ:
- Kia là mai rùa của ngươi?
- Mai rùa luyện mãi thành thép, ngàn năm bất diệt!
Tốc độ của con Ô Quy nhỏ này cũng không chậm chút nào. Bởi vì bốn cái chân mảnh khảnh của nó dài như chân vịt, đi tới phía trước cái chuông sắt. Từ trong thân thể toát ra một đạo hào quang màu trắng.
Một cái chuông sắt thật lớn lập tức bắt đầu di động, càng di chuyển càng nhanh, cuối cùng trực tiếp bay lên trên lưng con Ô Quy màu trắng!
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Chuông sắt và Ô Quy kết hợp chung một chỗ, mai rùa trên lưng Ô Quy nên liền như khốt sắt thép, trên mặt cũng là rỉ sét loang lổ, tràn đầy văn tự và nét khắc từ thuở xa xưa, thậm chí còn có các đường hoa văn trên lưng Ô Quy, có vẻ cực kì huyền bí.
Mặc dù màu sắc mai rùa của nó thay đổi, nhưng mà to áng chừng bằng nắm đấm của người vậy. Và bốn cái chân thật dài, vẫn là màu trắng tựa như được chạm từ ngọc.
Phong Phi Vân trong miệng phát ra hai tiếng "Chậc chậc", cảm giác có hơi kinh ngạc, con Ô Quy này không đơn giản a!
- Sát! Chuyện phát sinh giữa ta và Quý Tiểu Nô trong kho củi, hỗn đản này chẳng phải đều nhìn thấy cực kì rõ ràng?
Phong Phi Vân lúc này mới phản ứng lại, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.
- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc có lai lịch gì, vì sao phải ẩn núp bên cạnh hai nha đầu Quý gia?
Ô Quy những ngày này liền ở bên cạnh Phong Phi Vân, tự nhiên là biết rõ nhất cử nhất động của hắn. Lúc Phong Phi Vân ngồi tu luyện, đều bị nó nhìn thấy cực kì rõ ràng.
- Ngươi là ai, vì sao ẩn núp bên cạnh bọn họ?
Phong Phi Vân xem như nhìn rõ ràng, Quý gia tỷ muội hiển nhiên cũng không biết này con Ô Quy này đang trốn ở trong kho củi. Gia hỏa này tự biến chính mai rùa của mình thành một cái chuông sắt, hiển nhiên cũng là muốn lừa gạt Quý gia tỷ muội.
Nói không chừng trước khi Quý gia tỷ muội đến ở chỗ này, thì nó cũng đã ẩn núp tại đây, biến thành một cái chuông sắt kia rồi tự giấu chính mình ở bên trong.
Khó trách Quý gia tỷ muội cho tới bây giờ cũng không hề liếc mắt nhìn cái chuông sắt kia, hiển nhiên là không hề phát hiện ra được sự khác thường của quả chuông sắt này.
- Hừ! Thân phận Lão phu cao quí như thế nào, há là một kẻ nhãi ranh như ngươi có khả năng biết đến.
Một đôi mắt như hạt đậu xanh của con Ô Quy chăm chú nhìn vào trên người Phong Phi Vân. Đột nhiên hai mắt cứng lại, phóng tới trên Ban Chỉ màu đen ở tại ngón cái của Phong Phi Vân.
- Miểu Quỷ Ban Chỉ, ngươi là người của Sâm La Điện?
Con Ô Quy mai trắng có hơi kinh ngạc. Nó lại cẩn thận đánh giá Phong Phi Vân một lần nữa rồi lầu bầu nói:
- Không nghĩ tới người của Sâm La Điện cũng đến nhảy vào nồi nước đục này. Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất là nên tránh bọn họ thật xa, nếu không lão phu không khách khí đối với ngươi.
Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không để ý đến uy hiếp của nó. Nếu như nó đối với sự không có khả năng của chính mình mà đã sớm không khách khí, sao lại chờ tới bây giờ. Chỉ có thể nói, gia hỏa này là đang huyên hoang khoác lác, phô trương thanh thế.
- Lão ô quy, tại sao trên lưng lão lại có khắc sự tích Kỷ gia. Lão và Kỷ gia rốt cuộc là quan hệ gì?
Phong Phi Vân hỏi.
Chuông sắt chính là mai rùa của nó. Những chứ khắc trên chuông sắt đương nhiên cũng là những chữ khắc trên mai rùa.
- Tiểu tử, lễ độ đối với ta một chút, ta chính là cũng có họ tên nổi danh.
- Vậy lão xưng hô như thế nào?
-Ta họ Mao, tên Ô Quy!
- Mao Ô Quy!
Phong Phi Vân thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Sắc mặt của Mao Ô Quy trở nên có hơi xanh thẳm, đôi mắt cũng trở nên có hơi xanh thẳm mà nói:
- Lão phu tung hoành thiên hạ mấy ngàn năm, nếu không phải bị trúng Cổ Cương Vu Thuật (thuật phù thủy cổ), thì chỉ dựa vào vẻ mặt vừa rồi của ngươi là ta có thể diệt ngươi mười tám lần.
- Trúng Cổ Cương Vu Thuật, nên mới biến thành bộ dạng đáng sợ hiện tại này?
Phong Phi Vân có hơi kinh ngạc, mặc dù đã sớm biết rõ Cổ Cương Vu Thuật rất huyền bí, truyền thừa từ thời Thượng Cổ. Nhưng mà có thể nguyền rủa một lão ô quy đã sống mấy ngàn năm thành dáng vẻ hiện tại này, thì có thể thấy được người thi triển Vu thuật này cũng là khá khó lường.
Có thể tu luyện trăm năm đều xem như "Dị thú", có thể tu luyện ngàn năm đều cũng đã được xưng là "Linh Thú". Tổng cộng Linh Thú của cả Thần Tấn Vương Triều cũng sẽ không vượt qua mười con, huống chi lão ô quy đều đã tu luyện mấy ngàn năm.
- Ai! Chuyện cũ nghĩ lại mà đau đớn lòng!
Mao Ô Quy thở dài thở ngắn, tựa hồ tại kêu lên đời người thật là thê lương.
Phong Phi Vân cúi đầu, nhìn lão một chút rồi hỏi:
- Rốt cuộc lão và Kỷ gia, Quý gia tỷ muội là có quan hệ gì?
- Hừ, chuyện này liên quan việc quan trọng, tiểu tử ngươi có lẽ biết ít thì tốt hơn. Đúng rồi, hai nha đầu kia thế nào, có Tôn lão đầu che chở bọn họ, hẳn là là không ai có thể đả thương bọn họ.
Mao Ô Quy nói.
Phong Phi Vân lắc đầu, đáp:
- Đại sự không ổn a! Dương Giới cử đến đây một vị sát thần, có tên là Sát Hành Vân. Tôn lão đầu kia phỏng đoán không là đối thủ của hắn.
- Sát Hành Vân, tại sao tiểu tử ngươi không nói sớm nói ra. Xảy ra đại sự, xảy ra đại sự! Không nghĩ tới Dương Giới Vương lại điều động một vị Tôn giả đến đây, chẳng lẽ không sợ gọi người của Thần Linh Cung đến, quả thực so sánh thì lá gan Kỷ gia còn muốn lớn hơn! Lần này động tĩnh huyên náo quá lớn, sợ là vô phương tốt được.
Lão già Mao Ô Quy này hiển nhiên biết rất nhiều điều bí ẩn, đối chuyện của Dương Giới và Kỷ gia lại còn biết rất rõ.
Phong Phi Vân nói:
- Cái kia không nhất thiết, hiện nay phủ Nam Thái vừa mới xảy ra một đại sự, chỉ sợ ánh mắt của mọi người đều bị chuyện đó thu hút vào. Cho nên người của Kỷ gia và Dương Giới mới dám tùy tiện không kiêng dè ra tay như vậy.
- Phủ Nam Thái xảy ra đại sự?
Mao Ô Quy khìn khịt trong mũi, lão cảm giác được đại sự mf Phong Phi Vân nói, khẳng định cũng không đáng kể.
- Một vị Nữ Ma xuất thế, nàng chính là nghịch chuyển sinh tử sống lại, tay không có thể bóp chết một vị Cự Kình. Thế này có tính là đại sự hay không?
Phong Phi Vân hỏi.
← Ch. 0187 | Ch. 0189 → |