← Ch.1901 | Ch.1903 → |
Phong Phi Vân đang ở sâu trong các tầng điện vũ, nghênh tiếp một khách quý từ xa đến.
Đó là một lão nhân ăn mặc mộc mạc. Lão nhân tóc bạc phơ, đi đường run run nhưng cho cảm giác sâu không lường được.
Phong Phi Vân nâng lão nhân:
- Mời Lưu gia gia ngồi.
Lưu quản gia cười hiền:
- Không đơn giản, mới qua hơn hai mươi năm, thiếu gia thì một ác thiếu gia Phong gia lột xác thành nhân kiệt tuyệt thế vô song. Nhưng không được quá kiêu ngạo, cảm ngộ đạo thánh linh là con đường rất dài, có thể nói bây giờ thiếu gia còn ở ngoài cửa.
Phong Phi Vân kính yêu Lưu quản gia từ tận đáy lòng, hơn cả gia gia ruột.
Phong Phi Vân gật đầu, nói:
- Đa tạ Lưu gia gia dạy bảo, Phi Vân nhất định khắc ghi trong tim.
Lưu quản gia vừa lòng gật đầu, cười nói:
- Thiếu gia có biết tại sao ngày xưa ta và phụ thân của thiếu gia nhìn thiếu gia từng bước sa đọa mà không kéo thiếu gia lại không?
Phong Phi Vân trả lời:
- Phi Vân không biết.
Lưu quản gia nói:
- Phụ thân của thiếu gia cho rằng người bình thường cần người ta dạy dỗ mới trưởng thành được. Nhưng quỷ thần thiên kiêu thật sự dựa vào bản thân mới có thể vô địch thiên hạ. Nuôi trong lồng và thả rông khác biệt ở chỗ người được nuôi thả có dã tính, sức sống càng mạnh mẽ hơn.
Phong Phi Vân nói:
- Đsoa hao được người tỉ mỉ chăm sóc không dễ sống như hoa dại mọc trên vách đá.
- Không trải qua sa đọa, lừa gạt, phản bội thì làm sao hiểu cuộc đời hiểm ác? Ngày xưa ta nhìn thiếu gia từng bước lún xuống vực sâu sa đọa, lòng cũng rất bất nhẫn.
- Ta nhiều lần tìm phụ thân của thiếu gia năn nỉ chuyện thiếu gia. Ta cảm thấy thôi thì kéo thiếu gia lại đi, để thiếu gia thành chúa tể một phương Thần Tấn vương triều cũng đủ rồi, có lẽ không nên mong đợi thiếu gia cao như thế.
- Nhưng phụ thân của thiếu gia không trả lời, cứ chờ mãi. Cho đến khi số lệnh luân hồi thái cổ thần phượng trong đầu thiếu gia thức tỉnh, được chút ký ức kiếp trước, có cảm ngộ tu luyện kiếp trước thì thiếu gia mới bắt đầu hiểu chuyện. Sau khi xuống đáy vực lại bay lên trời, ta toát mồ hôi thay thiếu gia.
Phong Phi Vân nói:
- Ta muốn biết là ta thật sự là chuyển thế của thần phượng đại nhân?
Lưu quản gia gật đầu, lại lắc đầu nói:
- Có thể nói là vậy. Một tàn niệm của thần phượng đại nhân phong tại Đồng Lô sơn, bảo vệ thứ quan trọng. Tàn niệm khác chắc luân hồi chuyển thế vào thiếu gia. Ta không rõ ràng tình huống cụ thể. Chắc ngày xưa phụ thân của thiếu gia và thần niệm thần phượng đại nhân có hiệp ước gì đó.
Phong Phi Vân nói:
- Thần phượng đại nhân đã chết ở thái cổ nhưng còn một ít số mệnh tồn tại trên đời. Nên một phần thần hồn của thần phượng đại nhân luân hồi chuyển thế vào người ta, muốn ta chém những số mệnh này?
- Có lẽ không phải chém đứt mà là chấp nhận.
Lưu quản gia thở dài thườn thượt:
- Thiếu gia đừng quan tâm mấy chuyện này. Nếu đã được gọi là số mệnh thì số mệnh sẽ tìm đến thiếu gia, khi đó chém hay giữ lại do thiếu gia quyết định.
Nước đến đất ngăn, binh đến tướng chặn.
Tu vi của Phong Phi Vân đến cảnh giới bây giờ lòng đã tĩnh lặng, mỉm cười nói:
- Mẫu thân của ta và Lưu gia gia thật sự từng đính ước từ bé?
Lưu quản gia cười tủm tỉm:
- Đúng vậy! Thấm Vũ là đứa trẻ ngoan, mẫu thân của thiếu gia rất thích nàng. Chờ mẫu thân của thiếu gia trở về từ tương lai sẽ nhắc đến.
Phong Phi Vân hơi biến sắc mặt nói:
- Mẫu thân đi tương lai làm gì?
Lưu quản gia trầm ngâm thật lâu, truyền âm vào tai Phong Phi Vân:
- Mẫu thân của thiếu gia đi tương lai thay đỏi vài thứ. Phụ thân thiếu gia đi quá khứ tìm hiểu sự thật. Ta không rõ ràng cụ thể, tóm lại là chuyện rất nguy hiểm. Đến cảnh giới như bọn họ cũng có nguy cơ sẽ chết.
Phong Phi Vân trầm ngâm.
Ngoài cửa vang tiếng bước chân, một thanh âm không chút khách sáo vang lên:
- Phong Phi Vân! Bên ngoài đã có nhiều khách đến, ngươi còn không đi tiếp đãi, trốn ở chỗ này làm gì? Sợ thành hôn sao?
Chủ nhân thanh âm là Lưu Tô Tử, nàng và Hiên Viên Nhất Nhất chơi từ nhỏ, khi biết Hiên Viên Nhất Nhất sẽ gả cho Phong Phi Vân thì nàng phản đối kịch liệt nhất. Lưu Tô Tử cho rằng đây là cóc với thiên nga, càng nhìn Phong Phi Vân càng làm nàng khó chịu.
Nhưng đêm trước ngày thành hôn Lưu Tô Tử vẫn đến giúp.
Phong Phi Vân cười khổ, quận chúa Lưu Ly gia tộc thật khó hầu hạ.
Phong Phi Vân đứng dậy cúi đầu hướng Lưu quản gia:
- Hôn nhân đại sự liên quan suốt đời, phụ mẫu không ở bên cạnh, Phi Vân muốn xin Lưu gia gia làm trưởng bối chứng hôn.
Lưu quản gia cười gật đầu, nói:
- Có thể ngồi cùng với thánh thần là vinh hạnh.
Trưởng bối bên Hiên Viên Nhất Nhất đương nhiên là Thủy Nguyệt thánh thần, chỉ có đẳng cấp như thế mới trấn được tình hình hôm nay.
- Phong Phi Vân, chưa chịu cút ra?
- Đến liền!
Phong Phi Vân mở cửa, thấy Lưu Tô Tử anh tư tha thướt đứng ở khúc cua hành lang. Nàng mặc áo lụa tím, đầu bới kiểu tiên nữ, eo cột dây tơ xanh, mặc váy hao dài.
Lưu Tô Tử mặc áo rộng nhưng không che giấu được dáng người gợi cảm. Đôi chân dài, ngực to, mông vêu. Vóc dáng bốc lửa thế này nếu Lưu Tô Tử mặc đồ nam là tự tìm đường chết.
Phong Phi Vân gãi mũi trêu:
- Quận chúa mặc nữ trang thật hấp dẫn.
Cổ Lưu Tô Tử trắng dài, mắt mong lung, môi đỏ mọng, mắt lạnh lùng nói:
- Ngươi còn dám nhìn nữa có tin cuộc sống sau hôn nhân của ngươi rất thê thảm?
Phong Phi Vân cười nói:
- Quận chúa sao có thể ảnh hưởng sinh hoạt sau hôn nhân của ta?
Phong Phi Vân ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói:
- Quận chúa và Nhất Nhất là tỷ muội tốt, quận chúa làm vậy sẽ bị thế nhân khinh bỉ.
Lưu Tô Tử biết Phong Phi Vân nghĩ bậy, nghiến răng ken két.
Phong Phi Vân vội bỏ chạy, không trêu Lưu Tô Tử thêm, sợ nàng nổi khùng.
Tất Ninh Soái đi trên con đường nhỏ gần đó đang ngâm nga ca dao chẳng biết học từ đâu:
- Ăn một miếng đu đủ, dáng người cao.
Đột nhiên một quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống, Tất Ninh Soái bị đè nằm sấp dưới đất, người bốc khói đen.
Tất Ninh Soái hét chói tai:
- Chết tiệt, ai làm?
Ngày càng nhiều khách khứa đến, số lượng ngàn vạn, nối liền không dứt. Một số bán thánh, chuẩn thánh cũng đến, mỗi người là đại nhân vật xưng hùng một phương.
- Phượng Hoàng Thiên Nữ đến!
Phi Tiên phượng hoàng yêu hậu không dự tiệc nhưng phái Phượng Hoàng Thiên Nữ thay mặt đến chúc mừng. Phi Tiên phượng hoàng yêu hậu tặng một gốc phượng huyết cổ dược sinh trưởng một vạn cái nguyên hội, giá trị đứng sau lượng kiếp cổ dược.
Hôn lễ của nhân tộc kinh động Phi Tiên phượng hoàng yêu hậu thì đã rất ghê gớm.
- Bạch Hổ hoàng tử Bất Tử Bất Quá đến!
Bất Tử Bất Quá nâng cái rương to vào, cười nói:
- Chúc mừng, chúc mừng! Đây là Bạch Hổ Đại Đế kêu ta tặng lễ vật.
Mọi người giật mình, ngay cả Bạch Hổ Đại Đế cũng phái hoàng tử đến tặng quà.
Mao Ô Quy nhận rương to, mở một cái khe. Ánh sáng rực rỡ bắn ra ngoài, một khối thần thạch màu trắng to cỡ đầu người lơ lửng bên trong. Có vô số đạo tắc thánh linh đan xen trên thần thạch màu trắng.
← Ch. 1901 | Ch. 1903 → |