← Ch.1946 | Ch.1948 → |
Bọn họ đã gặp chuyện gì? Tại sao liên tục khắc nhiều chữ hối?
Ầm!
Một luồng thánh diễm từ hư không tối đen bay ra, ánh lửa như mặt trời hòa tan đá to.
Phong Phi Vân vỗ chưởng vào hư không, đánh nát đoàn thánh diễm thành mưa lửa.
Phong Phi Vân cười khẩy nói:
- Nhạc Tước Linh, ngươi đang ép ta đại khai sát giới!
Nhạc Tước Linh mặc chiến giáp, vóc dáng thon dài đứng trong tu di, nhiều tu sĩ Phạn Diệt giáo đi theo sau lưng nàng. Bọn họ chậm rãi đi vào Ma sơn.
Ầm!
Phong Phi Vân trực tiếp đánh ra đại thủ ấn chém nát mấy trăm tu sĩ cường đại của Phạn Diệt giáo.
Nhạc Tước Linh đỡ công kích từ Phong Phi Vân, trốn vào cấm địa Ma sơn.
Côn Luân giáo chủ vượt hư không đến, khí thế siêu khổng lồ, lực lượng tràn đầy Ma sơn, như thần linh xuất hiện bên trên vách đá.
Phong Phi Vân nói:
- Tu vi của Côn Luân giáo chủ đã đến chân thánh cảnh, là kẻ hung ác. Chúng ta vào Ma sơn trước đi, dùng lực lượng Ma sơn ức chế hắn!
Phong Phi Vân lắc người biến mất tại chỗ.
Ánh mắt Côn Luân giáo chủ sắc bén nhìn xuống dưới.
- Trốn mau thật.
Côn Luân giáo chủ thấy Phong Phi Vân biến mất thế là gã cũng bay vào sâu trong Ma sơn.
Tu vi đến cảnh giới thánh linh nói chênh lệch lớn thì cũng lớn, có nhiều lúc nói chênh lệch nhỏ thì cũng nhỏ.
Cùng là thánh linh, nhân vật kinh thiên ví địa, đạo quả thành thánh không giống nhau, thiên phú thần thông cũng khác, phát huy ra lực lượng không đồng đều.
Thánh linh có thể bị đánh bại nhưng muốn giết chết là vô cùng khó khăn.
Ma sơn nhìn như chỉ là núi ngon trập trùng, nhưng chỗ này có nhiều không gian song song, mỗi bước ra một bước có lẽ xông vào thế giới diệt sát. Dù là đẳng cấp chuẩn thánh xông vào cũng chết không chỗ chôn.
Tay Phong Phi Vân bưng Vũ Hóa đài, những linh hồn trên Vũ Hóa đài ngày càng xao động.
Đằng trước có rừng đá, từ các tảng đá to chồng lên. Cách xếp hàng rất huyền diệu, có thể thu thập thiên địa tinh khí làm năng lượng.
Mao Thành Thật nhảy xuống đất, vào rừng đá đi dạo một vòng rồi chạy ra.
Mao Thành Thật nói:
- Nhị đại gia, đây là một tòa địa cực cổ trận đài, có kích hoạt nó không? Nhìn xem đầu kia của nó nối chỗ nào?
Phong Phi Vân nói:
- Không cần, chúng ta đi tiếp.
Phong Phi Vân bỏ qua địa cực cổ trận đài, leo lên đỉnh Ma sơn sơn.
Địa cực cổ trận đài này chắc chắn nối với Bán Đạp sơn của Thần Tấn vương triều. Diệt Thế Ma Nữ từng ngộ đạo trong một cánh rừng đá, chắc chắn nàng biết lai lịch của địa cực cổ trận đài.
Sau này Từng đá trong Bán Đạp sơn, thánh bia trong thánh hồ tổ thành địa cực cổ trận đài bay vào Vũ Hóa mộ nguyên. Địa cực cổ trận đài bị Long Khương Linh, Phong Phi Vân phá hủy.
Khi ấy Phong Phi Vân không ngờ địa cực cổ trận đài đó có lai lịch lớn như thế, đi thông Ma sơn, liên quan đến thái cổ hung ma. Nếu lúc trước Phong Phi Vân biết chuyện này thì chắc chắn sẽ không dám đụng bào bất cứ thứ gì liên quan địa cực cổ trận đài.
Mao Thành Thật kinh kêu:
- Nhị đại gia, trên đỉnh núi đằng trước có người!
Phong Phi Vân ngước lên nhìn, quả nhiên thấy trên đỉnh núi đen thui đứng mấy người. Bọn họ như con rối, mắt ngơ ngác từng bước tiến tới.
Bước chân giống nhau, bước đi mãi mãi, để lại dấu chân thật sâu dưới đất. Đây là đi quanh năm suốt tháng để lại ấn ký trên mặt đất.
Hơi thở của bọn họ rất giống hơi thở trong Ma sơn, không phải tu sĩ vực ngoại mà như vốn sống trong Ma sơn.
Phong Phi Vân bay qua:
- Đi, theo sau bọn họ. Đạp dấu chân của họ nhìn xem họ đến đâu.
Phong Phi Vân theo sau đám người quần áo rách rưới từ xa, dọc con đường đi sâu vào Ma sơn.
Mao Thành Thật hỏi:
- Bọn họ là ai?
Phong Phi Vân trả lời:
- Người chết.
Mao Thành Thật ớn lạnh:
- Người chết mà có thể đi đường?
- Người chết còn có thể nói chuyện, tu luyện, thành hôn, chuyện này không có gì lạ.
Phong Phi Vân nhìn Vũ Hóa đài, thấy mấy ấn ký linh hồn nhảy nhọn dữ dội. Bộ dạng mấy ấn ký linh hồn rất giống những người đi đằng trước.
Khí thế trên người bọn họ cực mạnh, trong người uẩn dục lực lượng chết chóc khiến tất cả sinh linh dưới thánh linh phải chết.
Nếu Phong Phi Vân chưa đến cảnh giới thánh linh gặp phải bọn họ sẽ khó thoát chết. Bọn họ đờ đẫn tiến lên, bước chân máy móc, tử khí âm trầm. Bọn họ xuyên qua dãy núi, đi qua hiệp cốc, vào sâu trong Ma sơn.
- Phong Phi Vân, oan gia ngõ hẹp!
Một thánh linh vực ngoại đứng trên đỉnh hiệp cốc, đầu đội lưu kim miện, tay cầm chiến đạo đẳng cấp thánh linh dụng cụ. Thánh linh vực ngoại từ trên trời giáng xuống, đao chém xuống.
Thánh linh vực ngoại này là Thiên Ngoại Thiên Danh Đao, lúc ở Nam Thiệm bộ châu từng cùng Nhạc Tước Linh công kích Phong Phi Vân. Sau này Danh Đao lĩnh ngộ đạo thánh linh, thành tựu tôn vị thánh linh trong Nam Thiệm bộ châu.
Trong hiệp cốc, bốn người chết đi đằng trước đột nhiên dừng bước, phát ra dao động chết chóc mạnh mẽ. Mắt bọn họ trắng dã, áo mục nát bay lên, cùng đánh ra luồng dao động tử vong.
Ầm!
Danh Đao biến sắc mặt, gã không ngờ có bốn tồn tại cường đại đi bên cạnh Phong Phi Vân. Danh Đao vội rút đao về phòng ngự nhưng đã muộn, bốn lực lượng tử vong đánh vào người gã, nổ nát thể thánh linh. Người Danh Đao rách thành mấy mảnh.
Bốn người chết tử khí quá mạnh mẽ, xé ánt thánh linh ra, khiến cơ thể thánh linh không thể ghép lại.
Vù vù vù vù vù!
Thanh đao đẳng cấp thánh linh dụng cụ từ trên trời rơi xuống, đao dính máu thánh linh cắm vào hiệp cốc, rung bần bật phát ra tiếng rền rỉ.
Bốn người chết giết Danh Đao xong lại đờ đẫn liên tục từng bước tiến tới, biến mất sâu trong hiệp cốc.
Mao Thành Thật rụt đầu, sợ hãi nói:
- Nhị... Nhị đại gia, hay chúng ta đừng xông vào, người chết chỗ này quái dị quá. Thánh linh còn bị bọn họ giết.
Phong Phi Vân đi đến trước thanh chiến đao to lớn, bàn tay phát ra luồng khí thánh linh chộp đao phong.
Khí linh trong chiến đao cực kỳ thù địch Phong Phi Vân, đao khí hùng dũng tự động rút lên mặt đất chém vào người Phong Phi Vân.
- Chủ nhân của ngươi đã chết, ngươi cũng bị thương nặng, hãy từ bỏ chống cự không sợ đó đi.
Bàn tay Phong Phi Vân phát ra phượng hoàng chân hỏa, lửa bao phủ chiến đao, trấn áp nó chặt chẽ.
Thanh chiến đao có tên là Thần Khiến, một trong mười tám thánh linh dụng cụ Thiên Ngoại Thiên, đã tồn tại trên đời ngàn vạn năm, đổi mấy trăm vị chủ nhân.
Cổ đao thần Khiếu rung bần bật, chấn ngọn núi vỡ mấy mảnh nhưng cuối cùng không đấu lại Phong Phi Vân. Hắn nhổ chiến đao khỏi mặt đất, đao khí bắn thẳng lên trời.
Phong Phi Vân cưỡng ép thuần hóa khí linh của cổ đao Thần Khiếu, cất đi, tiếp tục theo bước chân người chết đi tới.
Bốn người chết dừng lại trước một ngôi miếu hoang vu, đứng thẳng tắp không nhúc nhích.
Phong Phi Vân đứng phía xa nhìn ngôi miếu, không tùy tiện tiến lên.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một tia chớp từ trên trời giáng xuống, Tối Thế ma vương bay ra từ sấm chớp đáp xuống trước ngôi miếu. Tối Thế ma vương liếc hướng chỗ Phong Phi Vân đứng, sau đó dời mắt vào miếu thờ hoang vu
← Ch. 1946 | Ch. 1948 → |