← Ch.1950 | Ch.1952 → |
Phong Phi Vân đứng trước vách tường cổ xưa, nhìn lão tăng trước mắt.
Trong người lão tăng phát ra vô số đốm sáng biến thành mấy con phật tàm nhỏ xíu như trời đầy sao.
Một con phật tàm là một thế giới.
Lão tăng hằng cổ bất động, như tượng đất trong miếu. Lão tăng không trả lời Phong Phi Vân, không gian tĩnh lặng.
Mao Thành Thật tò mò hỏi:
- Lão trọc, sao không nói chuyện?
Phong Phi Vân vươn tay nhẹ phất người lão tăng, ngón tay xuyên thấu thân thể kéo ra phật quang.
Mao Thành Thật trợn to mắt nói:
- Sao có thể như vậy? Hay hòa thượng này cũng chết, là bóng ma?
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Đây là thánh hồn của Phật Tàm Tử tiền bối. Phật gia nói người có ba hồn, hai hồn thiên địa thường ở bên ngoài, chỉ có mệnh hồn thủ thân. Chắc đây là địa hồn tách khỏi người Phật Tàm Tử tiền bối. Địa hồn trấn thần miếu, vậy bản tôn Phật Tàm Tử tiền bối đi đâu?
Mao Thành Thật nói:
- Một địa hồn có thể trấn áp Tối Thế ma vương, tu vi của lão trọc khủng thật.
Phong Phi Vân nhìn Phật Tàm Tử ngồi trên thần đài, nhìn hai tay lão đặt ở phần bụng như nâng cái gì gì đó. Nhưng rõ ràng đôi tay Phật Tàm Tử trống rỗng.
- Ủa?
Phong Phi Vân lấy một kim phật nhro bảy tấc ra.
Kim phật nhỏ bảy tấc là Kim Tàm Kinh, cũng là chìa khóa mở Thiên quốc.
Phong Phi Vân ngàn ngừ, đặt kim phạt nhỏ bảy tấc vào tay lão tăng.
Kim phật rơi vào tay Phật Tàm Tử chậm rãi chuyển động, phát ra phật quang vàng chói mắt. Tiếng tụng kinh vạn phật triều tông vang vọng trong ngôi miếu, trong Ma sơn.
Ầm!
Lão tăng trên thần đài mở mắt ra, con ngươi bên phải có một phật xếp bằng, con ngươi bên trong trái hình thành một con đường.
- Một hạt cát một thế giới, một hoa một thiên quốc.
Phong Phi Vân, Mao Thành Thật biến thân thể nhỏ cỡ côn trùng bay vào con ngươi Phật Tàm Tử.
Tu vi đến cảnh giới thánh linh có thể chứa một thế giới trong hạt cát, chứa một thiên đường thánh địa trong đóa hoa. Đây là thủ đoạn chứa thiên địa vào giới.
Trong con ngươi Phật Tàm Tử chứa một thế giới.
thế giới này lơ lửng trong hắc ám, chín hgưiã dựng một ngọn dèn phật, ánh đèn dựng thế giới.
Phật quang có thể kéo dài bao xa thì thế giới lớn bấy nhiêu.
Bên dưới phật quang có ngọn núi trụi lủi, trên núi có một ngôi miếu, giống bên ngoài y như đúc.
Trong miếu, trên vách tường có một tòa thần đài, trên thần đài có một lão tăng ngồi, giống y như lão tăng bên ngoài.
Mao Thành Thật căng thẳng mở miệng nói:
- Ôi chao, nhị đại gia, có khi nào chúng ta đi vào một câu chuyện?
Phong Phi Vân nhìn tăng nhân trên thần đài, hỏi:
- Câu chuyện gì?
Mao Thành Thật nói:
- Gia gia từng kể cho ta nghe chuyện dài nhất thiên hạ. Từ trước có một ngọn núi, trong núi có một ngôi miếu, trong miếu có một hòa thượng, hòa thượng đang kể chuyện. Nội dung kể là từ trước có một ngọn núi, trong núi có một ngôi miếu, trong miếu có một hòa thượng, hòa thượng đang kể chuyện...
Phong Phi Vân cười hỏi:
- Ngươi cảm thấy chúng ta đang ở trong câu chuyện gia gia ngươi kể, bị nhốt trong chuyển kể không ra được?
Mao Thành Thật căng thẳng nói:
- Thì bây giờ chúng ta cũng vậy, xông vào một ngọn núi, trong núi có một ngôi miếu, trong miếu có một hòa thượng. Bay vào mắt hòa thượng lại xuất hiện một ngọn núi, trong núi có một ngôi miếu, trong miếu có một hòa thượng.
- Ta biết có một số thánh linh dị loại pháp lực cao cường có thể thi triển pháp môn thần dị nhốt người vào trong gương, trong mộng, trong một chữ. Vậy chúng ta bị phong vào chuyện kể cũng không lạ.
Phong Phi Vân mỉm cười nói:
- Nếu ai dám nhốt ta vào chuyện kể thì ta sẽ biến nó thành câu chuyện dở ẹc.
Mao Thành Thật nói:
- Ta luôn cảm thấy gia gia kể chuyện dở tệ.
Phong Phi Vân nói:
- Chắc là thiên hồn của Phật Tàm Tử tiền bối, nếu ta đoán đúng thì trong đó là chân thân của tiền bối.
Ầm!
Không gian chấn động mãnh liệt, thánh linh vực ngoại oanh kích địa hồn Phật Tàm Tử.
Côn Luân giáo chủ xé rách không gian, cưỡng ép xông vào:
- Phong Phi Vân, để Vũ Hóa đài lại, cho ngươi toàn thây!
Phong Phi Vân cười với Côn Luân giáo chủ:
- Không uổng là đẳng cấp giáo chủ, đến mau thật.
Phong Phi Vân lấy kim phật bảy tấc ra đặt vào lòng bàn tay lão tăng. Kim phật vận chuyển, lão tăng lại mở mắt ra.
Phong Phi Vân bay vào con ngươi lão tăng, đi vào thế giới tầng thứ ba.
Trong thế giới tầng thứ ba có một ngọn núi, trong núi có một ngôi miếu, trong miếu có lão tăng đang ngồi.
Phong Phi Vân đi vào trong miếu, đứng giữa miếu thờ nhìn lão tăng ngồi trên thần đài. Lão tăng vẫn khoác cà sa, hai mắt nhắm nghiền, hai tay đặt ở phần bụng, thân như cây khô, ánh sáng vàng bao phủ, vạn tà không xâm thể.
Mao Thành Thật lẩm bẩm:
- Tiêu, tiêu đời, chắc chắn chúng ta bị người phong vào chuyện kể.
- Không, lần này là sự thật.
Phong Phi Vân chắp tay, bắt phật ấn. Một vòng phật hoàn hiện ra sau lưng Phong Phi Vân, dưới chân ngưng tụ đài sen bảy mươi hai phẩm. Phong Phi Vân cung kính cúi đầu hướng lão tăng ngồi trên thần đài.
- Vãn bối Phong Phi Vân, bái kiến phật sư!
Mao Thành Thật nghi ngờ nhưng vẫn chắp hai tay lại, lạy lão tăng trên thần đài liên tục như gà mổ thóc.
- Chờ ngươi đã lâu.
Lão tăng không mở miệng nhưng trong miếu vang thanh âm già nua.
Phong Phi Vân nói:
- Phật sư dùng ba tầng hồn cảnh khai sáng ba tầng thế giới chắc để hong ấn Vũ Hóa thiên tôn?
- Một vạn năm trước bần tăng tức giận chém ba vương giả giới âm phủ ném vào hố luyện thi, cơ duyên trùng hợp phát hiện khu mộ không giới hạn này.
- Khi ấy bần tăng bên tai nghe tiếng kêu gọi mới biết nhân quả của mình nằm trong Ma sơn. Bần tăng tự mình xông vào Ma sơn, muốn dựa vào sức mình chặt đứt nhân quả nghiệp lực này.
- Đáng tiếc nhân quả đã gieo thì khó chém, chỉ đành dốc sức mở ra ba tầng thế giới, trấn đại ma vào người.
Từng tiếng phạn âm phật ngữ vang lên, tràn ngập hối hận, từ bi, bất đắc dĩ.
Phong Phi Vân hỏi:
- Vũ Hóa thiên tôn còn sống?
- Trời khó diệt, đất khó chôn Vũ Hóa thiên tôn. Lão tăng và Vũ Hóa thiên tôn mấy ngàn năm, chẳng những không thể tịnh hóa hắn ngược lại Vũ Hóa thiên tôn càng mạnh hơn nữa. Đến hôm nay e rằng lão tăng không trấn Vũ Hóa thiên tôn nổi nữa.
Ầm!
thế giới bên ngoài truyền đến dao động mãnh liệt, thế giới tầng thứ ba bị xé rách, Côn Luân giáo chủ xông vào thế giới này.
Côn Luân giáo chủ cầm thần trượng, mặc trường bào, thánh quang như mưa từng bước vào trong miếu thờ.
- Ha ha ha ha ha ha! Một hòa thượng bình thường mà mơ trấn áp Vũ Hóa thiên tôn, mơ tưởng viễn vông.
Trên thần đài, lão tăng kia chậm rãi vươn ra một ngón tay chỉ ngoài miếu thờ.
Một tầng bình chướng phật quang sinh ra, bảo vệ nguyên ngôi miếu.
Côn Luân giáo chủ cầm thần trượng công kích phật quang đánh ra gợn sóng. Nhưng gợn sóng tán đi rồi nhanh chóng khép lại, bộc phát xung lực đẩy lùi Côn Luân giáo chủ chín bước.
Trong miếu thờ, giọng Phật Tàm Tử lại vang lên.
← Ch. 1950 | Ch. 1952 → |