← Ch.1952 | Ch.1954 → |
Phật Tàm Tử không phải người sáng tạo Kim Tàm Kinh, chỉ tu luyện đến đệ ngũ trọng Kim Tàm Kinh, cảnh giới thành tàm đồ.
Đệ lục trọng Kim Tàm Kinh là tàm kiển đồ.
Phật Tàm Tử vào Ma sơn là 'tác kiển tự phược', lấy thân nhốt ma là 'phun tơ thành kiển'.
Có thể nói một vạn năm nay Phật Tàm Tử như kén tằm trói Vũ Hóa thiên tôn và bản thân lão.
Vũ Hóa thiên tôn xuất thế, đánh nát kim thân của Phật Tàm Tử cũng giúp lão phá lồng kén, từ nay phá kén hóa bướm, chân chính lập địa thành đạo, tu vi lên một bậc.
Phật Tàm Tử nói:
- Bản thiên tôn tác kiển tự phược, vốn nên cùng thiên tôn mãi mãi phong trong thiên địa. Nhưng thiên tôn đã xuất thế thì lão tăng cũng phá kén, đây là nhân quả tuần hoàn.
Vũ Hóa thiên tôn nói:
- Ngươi làm kén chắc chưa hoàn toàn phá? Tầng kén trên Vũ Hóa đài còn trói buộc ngươi.
Phật Tàm Tử bảo tướng trang nghiêm cười nói:
- Tầng kén đó cũng trói buộc thiên tôn.
Vũ Hóa thiên tôn cười nói:
- Đúng vậy! Bản thiên tôn cũng đang trong kén, đã định trước chỉ có một người chạy đi, một người phải chết. Đại sư, ngươi cảm thấy trong chúng ta ai có thể phá kén ra?
Phật Tàm Tử nói:
- Mọi chuyện phải xem tạo hóa.
- Tạo hóa nằm trong tay ta!
Vũ Hóa thiên tôn chỉ vào Phong Phi Vân, kiếm phong xuyên qua thời gian.
Vũ Hóa thiên tôn muốn chặt đứt Phong Phi Vân trong quá khứ.
Phong Phi Vân quá khứ chết thì Phong Phi Vân hiện tại sẽ biến mất.
Đây là thần thông công kích xuyên thấu thời gian, khó mà đề phòng, cao cấp hơn thời không chi đạo của Côn Luân giáo chủ rất nhiều.
Chỉ có thánh linh mới bắt đầu nghiên cứu thời không, Phong Phi Vân thành thánh quá ngắn ngủi, chưa suy ngẫm được huyền bí thời không. Phong Phi Vân cảm giác hơi thở nhanh chóng áp sát nhưng không ngăn cản được, trốn không thoát.
Phật Tàm Tử chắp hai tay, vỗ cánh. Thời không bị tốc lên, chặn một kích của Vũ Hóa thiên tôn trong thời gian dao động.
- A di đà phật!
Phật Tàm Tử phun ra bốn chữ, mỗi chữ là một loại vô thượng đại đạo công kích Vũ Hóa thiên tôn.
Vũ Hóa thiên tôn như người khổng lồ hỗn độn, muôn vàn xích thần vòng quanh người đánh nát bốn chữ phật.
Vũ Hóa thiên tôn nói:
- Đại sư, kén của đại sư chưa hoàn toàn phá mở, phật đạo của đại sư còn con đường rất dài để đến đại thừa. Đại sư và bản thiên tôn có chênh lệch rất lớn.
Phật Tàm Tử nói:
- Thiên tôn mới thức tỉnh, thần thông chưa đại thừa đã xem chúng sinh là con kiến?
Phật Tàm Tử tụng kinh trong hỗn độn, vô số sách cổ bay lên đổ ập xuống Vũ Hóa thiên tôn.
Trên đầu Vũ Hóa thiên tôn ngưng tụ mây trời, dưới chân đạp sông núi vĩnh hằng, núi non không ngừng trướng lớn.
Vũ Hóa thiên tôn nói:
- Người đời cho rằng bản thiên tôn chỉ tu Vũ Hóa cảnh đến đệ thập trọng, lại không biết bản thiên tôn tu luyện mỗi cảnh giới là đệ thập trọng.
- Bản thiên tôn mất ngàn năm tu luyện Thiên Mệnh đệ thập trọng, vạn năm niết bàn mười lần, mười vạn năm đến Vũ Hóa đệ thập trọng.
- Lại tu luyện mười tám vạn năm mới đến cảnh giới hiện tại, mười mười về chân, cô đọng thiên địa huyền hoàng, sớm siêu thoát trên chúng sinh. Trời khó diệt, đất khó chôn, dù bị phong ức vạn năm vẫn bất diệt.
- Còng đại sư thì sao?
Phật Tàm Tử lạnh nhạt nói:
- Bần tăng chỉ tu luyện ba ba vạn năm.
Vũ Hóa thiên tôn cười phá lên.
Phật Tàm Tử bình tĩnh nói:
- Nhưng không bị ai phong ấn, chỉ phong một vị tồn tại vô thượng trời khó diệt, đất khó chôn.
Vũ Hóa thiên tôn vẫn còn cười, nhưng tiếng cười lạnh băng. Khí lạnh lan tỏa từ người Vũ Hóa thiên tôn đóng băng vạn ức dặm, nghĩa địa vo obiên bị băng giá bao phủ.
Tu vi không đến cảnh giới thánh linh đều bị đóng băng, một số thánh linh tu vi thấp cũng đông lạnh linh hồn run rẩy.
Mao Thành Thật rùng mình, cười nói:
- Lão trọc chọc tức Vũ Hóa thiên tôn điên rồi.
Phong Phi Vân gật đầu, cười nói:
- Nếu ta là Vũ Hóa thiên tôn cũng không chịu nổi. Nhưng... Vũ Hóa thiên tôn đúng là mạnh, dù tu vi chưa phục hồi nhưng đã là đẳng cấp chí tôn thiên địa.
Phong Phi Vân thầm lo lắng nhìn mười tám linh hồn trên Vũ Hóa đài, chậm rãi giơ tay lên.
Mao Thành Thật nói:
- Nhị đại gia, hãy nghĩ cẩn thận. Một khi chém mười tám linh hồn trên Vũ Hóa đài thì thê tử của nhị đại gia sẽ chết, nếu nàng chết thì đứa nhỏ cũng sẽ chết.
- Ta biết.
Phong Phi Vân nói:
- Con người luôn phải lựa chọn, đôi khi lựa chọn làm người ta đau khổ nhưng buộc phải làm. Lúc này ngươi chỉ có thể nhẫn tâm chém một đao, chém... Chính mình.
Bàn tay Phong Phi Vân không chém Vũ Hóa đài mà chém thánh thai trong người mình.
Thánh thai bị xé lỗ to, vô số đạo tắc thánh linh chảy ra từ thánh thai tan mất trong không khí.
Phong Phi Vân chịu đựng đau đớn vô cùng, hắn ngồi xếp bằng dưới đất, nhét Vũ Hóa đài vào thánh thai. Phong Phi Vân khép thánh thai lại, bao bọc Vũ Hóa đài vào trong.
Phong Phi Vân định luyện hóa Vũ Hóa đài chính thức, dùng đạo chân lý của bản thân luyện hóa hết lực lượng Vũ Hóa thiên tôn sót lại trên Vũ Hóa đài.
Đây là cách duy nhất Phong Phi Vân nghĩ ra.
Phong Phi Vân tự chém một đao, tu vi rớt một bậc, lùi vềThánh Linh đệ nhị trọng, thông thiên thánh cảnh.
Vũ Hóa thiên tôn nhìn Phong Phi Vân, phát ra tiếng gầm xé trời:
- Muốn dùng thánh thia của bản thân luyện hóa Vũ Hóa đài? Ngươi đang tìm chết, tự tác kiển phược, sẽ chết không có chỗ chôn!
Phật Tàm Tử nói:
- Đúng vậy! Hắn đang tự tác kiển phược, nhưng ta tin chắc chắn hắn có thể phá kén hóa bướm.
Phong Phi Vân cũng tu luyện Kim Tàm Kinh, sau khi thành thánh đã đến Kim Tàm Kinh đệ ngũ trọng, đã đại thừa bức thành tàm đồ thứ năm.
Phong Phi Vân chém mình một đao, phong Vũ Hóa đài vào người là 'phun tơ thành kiển', đẩy mình vào thế vạn kiếp bất phục rồi mới phá kén ra, đến cảnh giới cao hơn.
- Muốn phá kén hóa bướm? Muốn luyện hóa Vũ Hóa đài của ta? Vậy ta sẽ cho hắn vạn kiếp bất phục ngay bây giờ!
Vũ Hóa thiên tôn liên tục chém ra hàng vạn lực lượng thành vô số thiên hà ngưng tụ ra cái lưới to đẩy lùi Phật Tàm Tử.
Ầm!
Vũ Hóa thiên tôn đáp xuống chỗ Phong Phi Vân ngồi khoanh chân, ánh sáng ma chói lòa, đôi mắt như trời trăng. Vũ Hóa thiên tôn vỗ chưởng như người khổng lồ đập nát con kiến.
Mao Thành Thật bay đến trên đầu Vũ Hóa thiên tôn, sờ gãy gã:
- Ngủ đi, ngủ đi.
Bùm!
Trong đầu Vũ Hóa thiên tôn bắn ra vô số sấm sét thô cỡ thùng nước chém Mao Thành Thật người bốc khó, miệng hộc máu. Mao Thành Thật té dưới đất hấp hối, miệng còn phun tia chớp.
- Trí tuệ thánh linh của bản thiên tôn đã vượt qua phàm tục, có thể so sánh với thiên công. Một thánh thực quả bình thường mà mơ phong lại trí tuệ của bản thiên tôn? Tự tìm đường chết!
Vũ Hóa thiên tôn vỗ vào đầu Phong Phi Vân muốn bóp názt người hắn, lấy Vũ Hóa đài ra khỏi thánh thai.
Phong Phi Vân mới tự chém một đao, phong Vũ Hóa đài vào thánh thai, cưỡng ép luyện hóa Vũ Hóa đài. Hiện tại Phong Phi Vân dốc sức tu sửa, không thể nhúc nhích. Mắt thấy Phong Phi Vân sắp bị Vũ Hóa thiên tôn vỗ nát nhừ.
← Ch. 1952 | Ch. 1954 → |