← Ch.1986 | Ch.1988 → |
Trong Thiên quốc thay đổi nghiêng trời lệch đất, hoàn toàn diễn hóa thành một tòa tiểu thiên thế giới, rộng lớn hơn trước kia rất nhiều. Linh khí bên trong đậm đặc, so với thế giới bên ngoài thì nơi đây tựa thiên đường.
Phong Phi Vân nói:
- Tuy ba ngàn năm dài nhưng Tây Ngưu Hạ Châu bao la, đám người vực ngoại chưa duỗi tay vào cá thế giới bí cảnh. Trong Thiên quốc chưa bị công kích.
Mặc Dao Dao lên tiếng:
- Những tu sĩ vực ngoại chủ yếu tìm tiên giới di châu, cánh cửa tiên giới. Thống trị di châu hỗn nguyên đại thế giới chỉ vì nhanh chóng hoàn thành mục đích.
Thánh niệm quét qua, Phong Phi Vân nhíu mày nói:
- Trong Thiên quốc tại sao có nhiều người như vậy? Đặc biệt đại lục phía tây số lượng nhân khẩu hơn vạn ức, có vô số tu sĩ tụ tập, xây dựng quốc gia, tông môn, động thiên.
Phong Phi Vân đến đại lục này không kinh động ai trong Thiên quốc, hắn vào tiên thành khổng lồ nhất.
Tòa tiên thành này không cổ xưa, chỉ có lịch sử hơn hai ngàn năm, nhưng rất to lớn. Ức vạn tu sĩ nhân loại tụ tập trong tiên thành này.
Phong Phi Vân đi trên đường đá xanh, hai bên là cửa hàng tiên, tiệm linh, vang tiếng rao bán linh đan cổ dược. Nhiều người bày hàng vỉa hè, trải tấm chiếu, đặt một số thần binh lợi khí cổ xưa rao hàng.
Phong Phi Vân nói:
- Hoàng thành, ai to gan dám xây quốc trong Thiên quốc?
- Thiên quốc nếu không có quốc chẳng phải càng buồn cười?
Phía đối diện đường cái có một nữ nhân mặc áo vàng đứng. Chân mày dài, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt uy nghiêm. Đôi mắt khiến vô số tu sĩ quỳ dưới đất hiện đang nhìn Phong Phi Vân. Không biết nữ nhân đứng đối diện Phong Phi Vân từ bao giờ.
Phong Phi Vân nhìn nữ nhân áo vàng, nhếch môi nói:
- Tên là gì?
Nữ nhân áo vàng đáp:
- Thiên Long quốc.
Phong Phi Vân nhíu mày nói:
- Tên này không hay, sửa lại, kêu Thiên Phong quốc.
Nữ nhân áo vàng nói:
- Ta đặt tên nơi này là thiên long đại lục nên dĩ nhiên gọi là Thiên Long quốc. Còn Thiên Phong quốc thì muội muội của ngươi đã xây dựng quốc gia đó, nếu ngươi muốn đi thì ta không giữ.
Phong Phi Vân nói:
- Trong Thiên quốc do ta quyết định, ta nói không thể có Thiên Long quốc thì quốc gia này không tồn tại.
Long La Phù rất kiên quyết, ánh mắt tràn đầy sức mạnh đế vương:
- Phong Phi Vân, ta sáng lập Thiên Long quốc, ngươi muốn sửa tên quốc hải hỏi ý ta thế nào!
Phong Phi Vân dứt khoát nói:
- Không cần nỏi. Nàng đã là nữ nhân của ta thì cũng nên gọi là Phong thị, quốc gia nàng sáng lập nên gọi là Thiên Phong quốc. Nếu nàng không sửa thì ta sẽ làmg thay!
Sau lưng Long La Phù lao ra thần long màu vàng, bóng rồng chín ngàn dặm, uy nghiêm mà dữ tợn, mắt phun lửa, gầm rống.
Tu sĩ hoàng thành Thiên Long quốc bị long khí khổng lồ hù sợ, vội né tránh bóng rồng khổng lồ.
Lão tăng khoác áo cà sa đứng trên tòa lầu bay nhìn phương xa:
- Là khí long hoàng của thái hậu, thật mạnh, chắc đã tu luyện khí long hoàng đến đệ thập lục trọng.
Một nữ nhân hơi đẹp biến sắc mặt nói:
- Thái hậu xuất cung, hay tu sĩ vực ngoại đã xông vào Thiên Long quốc?
- Có bệ hạ tọa trấn đế cung, ai dám càn rỡ?
- Rốt cuộc là ai mà dám đấu với thái hậu? Nghe nói tu vi của thái hậu rất gần với thánh linh.
Trong hoàng thành, một tòa tiên các, có con rùa mở cửa tiên các ra, hà quang tràn ra ngoài, chiếu rọi bốn phương.
Con rùa đứng thẳng bò lên bệ đá nhìn hai người trên đường cái phía xa, vỗ tay cười to bảo:
- Lão phu chờ đợi ngày này đã lâu, rốt cuộc đợi được!
Mao Thành Thật nhảy đến bên cạnh Mao Ô Quy:
- Sao gia gia biết nhị đại gia không chết, sẽ trở về?
Mao Ô Quy kéo ghế, chuẩn bị xem kịch vui:
- Ha ha ha, loại người như Phong Phi Vân địa ngục còn không chôn hắn được, một lỗ đen bình thường không đủ chôn xác hắn.
Mao Thành Thật khó hiểu hỏi:
- Tính cách nhị đại gia luôn dễ dãi, sao gia gia biết khi nhị đại gia quay về sẽ tức giận, trở mặt với thái hậu nương nương?
Mao Ô Quy cười nói:
- Một nam nhân bi kịch nhất là gì? Đó là con của mình không theo họ mà theo họ mẹ. Ngươi cảm thấy nhị đại gia của ngươi sẽ bình tĩnh sao?
Mao Thành Thật ngầm hiểu, gật gù, nhưng thật ra nó không hiểu gì hết.
Bùm!
Bên cạnh Mao Ô Quy thêm một cái ghế, Nam Cung Hồng Nhan cười quyến rũ thướt tha ngồi xuống, tóc dài bay bay, môi đỏ mọng.
Nam Cung Hồng Nhan nhìn cự long vàng phía xa:
- Ôi chà, xem kịch vui sao không kêu ta?
Nam Cung Hồng Nhan nhìn thần lâu bay phía xa, mắt lóe tia sáng lạnh. Hiên Viên Nhất Nhất đứng trên thần lâu, cõng cổ kiếm, áo trắng bay bay như tiên nữ từ trên trời giáng xuống.
Mao Ô Quy khẽ thở dài:
- Nữ nhân toàn là vui sướng khi người gặp họa.
***
Phong Phi Vân hỏi:
- Muốn đánh sao? Nàng không đấu lại ta.
Người Long La Phù phát ra ánh sáng vàng lấp lánh, giơ cánh tay ngọc. Một đống rồng vàng nhỏ xoay quanh người Long La Phù, nàng chỉ một cái, pháp tướng bóng rồng sau lưng đè xuống.
Phong Phi Vân chỉ tiến lên một bước, thiên đạo thay đổi theo. Tất cả bóng rồng vàng trong không khí tan nát.
Phong Phi Vân đứng trước mặt Long La Phù, một tay đè vai Long La Phù, tất cả sóng khí trở về cơ thể nàng.
Mắt Long La Phù sáng ngời ngấn lệ, rèm mi chớp, bộ dạng như thiếu nữ mười sáu, bảy tuổi.
Long La Phù nói:
- Phong Phi Vân, ta và ngươi không liên quan gì nhau, ngươi không quản lý ta được!
Phong Phi Vân nhẹ vuốt mặt Long La Phù, dịu dàng nói:
- Xin lỗi, lúc nàng cần ta nhất nhưng ta không ở bên nàng.
Long La Phù nói:
- Ngày xưa ta cố ý rời đi, nhưng ngươi không tìm đến nữ nhân đã mang thai ta đây, ngược lại thành thân với nữ nhân khác. Bây giờ ngươi nói câu xin lỗi là xóa bỏ hết sao?
Phong Phi Vân nói:
- Có vài chuyện ta không muốn giải thích với nàng, cũng không cần. Nhưng nếu nàng muốn xây dựng Thiên Long quốc trong Thiên quốc thì ta sẽ không đồng ý.
Phong Phi Vân lên tiếng:
- Trong vòng nửa ngày tất cả tu sĩ trong thành cổ hãy rời đi, vì nửa ngày sau hoàng thành này sẽ thành phế tích.
Thanh âm vang vọng khắp hoàng thành, tất cả tu sĩ nhân loại nghe thấy. Một số đại nhân vật nhân tộc nhận ra Phong Phi Vân, biết sắp xảy ra chuyện gì, ai nấy dọn đồ ra hoàng thành.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua đứng trong phủ đệ ngước nhìn bầu trời:
- Ta có linh cảm hai phụ tử sắp đánh lộn.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua toát ra khí độ siêu phàm, mặt mày sâu sắc, giơ tay nhấc chân toát ra khí thế người bề trên.
Ầm!
Đế cung truyền đến dao động mạnh mẽ, hàng vạn cuồng long vàng dâng lên. Lực lượng khủng bố chấn thiên động địa, đánh bay mấy tòa điện vũ.
Khí hoàng đạo thánh linh khuếch tán khiến bầu trời tối sầm, nhiều tu sĩ trong hoàng thành quỳ dưới đất.
- Thả mẫu thân của ta ra!
Trong đế cung, một thiếu niên mười bảy, tám tuổi xếp bằng trong không trung, điển trai tuấn tú, tóc dài như thác. Thiếu niên mở mắt ra, con ngươi chứa tử quang sắc bén.
Đây là quốc chủ Thiên Long quốc, đệ nhất cường giả, từ nhỏ được gọi là võ si. Thiếu niên tu luyện trăm năm đã thành thánh, nhưng nhiều lúc bế quan tu luyện, người quản lý Thiên Long quốc là thái hậu đương triều.
← Ch. 1986 | Ch. 1988 → |