← Ch.1997 | Ch.1999 → |
Năm xưa ngọc thụ phi kim vũ, hiện nay đất tàn không ai hỏi. Hai sợi xích sắt khóe lại máu nóng, nam nhi hai đầu gối quỳ quân giặc, nữ nhi ngọc thân hầu lang tặc. Để lại thân này sống cuối đời, chẳng bằng chết đi hóa hồng trần. Thù nhà hận nước nâng ly luận, cứ cười cứ ca mặc ta cuồng...
Khúc nhạc Phá Mai hát ra nỗi lòng ấm lạnh của bao nhiêu người.
Phong Tiểu Long siết chặt ly rượu, mặt ướt đẫm lệ:
- Thù nhà hận nước nâng ly luận, cứ cười cứ ca mặc ta cuồng.
Lực lượng thánh lực trong lòng bàn tay Phong Tiểu Long đóng băng rượu.
Bốp!
Một bán thánh Phạn Diệt giáo mặc linh giáp dày tát nữ nhân đàn cầm cổ té xuống đất, chân đạp lên cổ tay nàng:
- Tiện nhân, nơi này chính là Tiên Hư của Phạn Diệt giáo ta, ngươi dám đàn nhạc phản động ở đây? Muốn chết sao?
Thiếu nữ khoảng mười sáu, bảy tuổi, mặc áo trắng tinh, tay ôm chặt cầm cổ. Cánh tay thiếu nữ bị bán thánh Phạn Diệt giáo giẫm sắp gãy, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đau không còn chút máu. Thiếu nữ cắn chặt răng, không phát ra tiếng cầm xin.
Một nam nhân trung niên mập mạp vội chạy lên, cúi đầu khom lưng cười nịnh với bán thánh Phạn Diệt giáo:
- Mộc Trảm đại nhân, nàng là người mới vưa tới đây, không hiểu chuyện. Hãy giao cho ta dạy dỗ một phen, nàng sẽ không dám làm chuyện ngu xuẩn thế này nữa.
Thiếu nữ nói:
- Ta là đệ tử của Cửu Thiên gia tộc, sao có thể khuất phục trước dâm uy của đám lang sói vực ngoại các ngươi?
Trán Cửu Thiên Ngọc Tốc ngưng tụ ánh sáng hủy diệt, định tự nổ chết.
Mộc Trảm bán thánh đánh ra chưởng ấn, một đạo tắc thánh linh nhập vào người Cửu Thiên Ngọc Tốc, khóa lại ánh sáng hủy diệt.
Mộc Trảm bán thánh lạnh lùng cười:
- Ta thích nữ nhân cá tính như vậy. Ta mang nha đầu này đi, ngươi không có gì phản đối đúng không?
Nam nhân trung niên mập cười nói:
- Không, không hề. Nha đầu mới được đưa đến, chắc còn trinh.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Một luồng kiếm quang từ hư không bay ra chém đầu nam nhân trung niên mập, đầu gã như trái bóng da lăn dưới đất.
Một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp bước ra từ hư không, thu chiến kiếm về tay, vung giọt máu dính trên lưỡi kiếm.
Nữ nhân xin hđẹp nói:
- Tiên Hư bị đám các ngươi làm bẩn thành nơi chướng khí mù mịt.
Tu sĩ trong Tiên Cư bay đến, bao vây nữ nhân đột nhiên lao ra. Bọn họ bày trận pháp giam nữ nhân lại.
Mộc Trảm bán thánh nhìn nữ nhân xinh đẹp, hỏi:
- Tu vi tạm được, ngươi là ai?
Nữ nhân đáp:
- Lạc Thủy Hàn.
Phong Phi Vân nhìn kỹ nữ nhân xinh đẹp, cười nghiền ngẫm:
- Thì ra là nàng, hèn gì quen mắt.
Lạc Thủy Hàn từng là một trong bố ntiên nữ của Tiên Hư, ngang hàng với Cửu Thiên Yên Vũ, Thường Liên Y, Công Tôn Bạch chỉ. Khi ấy bốn thiên chi kiêu nữ phong hoa tuyệt đại nhất, là tiên nữ trong mắt tài tuấn thiên hạ.
Ba ngàn năm qua đi, từng là thiên chi kiêu nữ đã trưởng thành cường giả tuyệt thế, tu vi đến bán thánh cảnh, khí thế cực kỳ cường đại.
Mộc Trảm bán thánh nói:
- Tốt, nàng sẽ là người của bổn tọa!
Mộc Trảm bán thánh đầy hứng thú với Lạc Thủy Hàn. Đối với loại nữ nhân tu vi cường đại thế này nam nhân nào cũngm uốn chinh phục.
Mộc Trảm bán thánh đánh ra vòng chụp lưu ly, biến thành thiên địa độc lập, giam cầm Lạc Thủy Hàn.
Hai tu sĩ đẳng cấp bán thánh đánh nhau, chiến đấu ngang tay.
Phong Tiểu Long nhanh như tia chớp ôm Cửu Thiên Ngọc Tốc lên trở về phi thiên lầu các.
Tay Phong Tiểu Long ấn vào cánh tay Cửu Thiên Ngọc Tốc, hà khí màu tím chữa lành vết thương, tay nàng lại trắng nõn.
Cửu Thiên Ngọc Tốc thấy Phong Phi Vân, Phong Tiểu Long mặc đồ xa hoa thì cảnh giác.
Cửu Thiên Ngọc Tốc hỏi:
- Các ngươi là ai?
Trong Hỗn Độn thiên thành, người ăn mặc xa hoa như thế chỉ có giáo chúng Phạn Diệt giáo.
Phong Phi Vân nhìn chăm chú Lạc Thủy Hàn và Mộc Trảm bán thánh chiến đấu ở phía xa, mặc ekẹ Cửu Thiên Ngọc Tốc và Phong Tiểu Long.
Tu vi của Phong Tiểu Long rất cao nhưng gã là võ si, nhiều lúc toàn tu luyện, ít khi tiếp xúc nữ giới.
Phong Tiểu Long đỏ mặt nói:
- Chúng ta không phải người xấu...
Phong Tiểu Long liếc Phong Phi Vân, bổ sung thêm:
- Nói đúng hơn ta không phải người xấu, còn hắn thì không chắc.
Phong Phi Vân nhướng mày, híp mắt.
Cửu Thiên Ngọc Tốc xoe tròn mắt, mi chớp chớp:
- Vậy rốt cuộc ngươi là ai? Chó săn của Phạn Diệt giáo?
- Không... Không phải, ta là... Là Phong Tiểu Long, nàng có thể gọi ta là Tiểu Long. Ta thấy nàng đánh đàn rất êm tai, đặc biệt là câu để lại thân này sống cuối đời, chẳng bằng chết đi hóa hồng trần. Thù nhà hận nước nâng ly luận, cứ cười cứ ca mặc ta cuồng.
Phong Tiểu Long nói:
- Một nữ nhân yếu đuối mà có ngạo cốt như thế thật hiếm có.
Cửu Thiên Ngọc Tốc giễu cợt:
- Chỉ có ngạo cốt thì được ích gì? Nếu không có thực lực cường đại, không bảo vệ được mình thì nói gì đến lý tưởng? Đàn khúc Phá Mai chẳng qua là không bệnh tự rên.
- Không thể nào! Ta cảm thấy nàng có khát vọng còn hơn nhiều nam nhân khác, nàng không bảo vệ mình được thì ta sẽ bảo vệ nàng!
Phong Tiểu Long siết chặt nắm tay, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cửu Thiên Ngọc Tốc, tim đập dồn dập.
- Ngươi?
Cửu Thiên Ngọc Tốc cau mũi dọc dừa, nghi ngờ nhìn thanh niên trước mặt.
Cửu Thiên Ngọc Tốc lắc đầu, nói:
- Ngươi không được, ta biết một vị đại anh hùng, đại hào kiệt. Mới gần đây hắn mạnh mẽ quay về, chắc chắn có thể thay đổi vận mệnh chúng sinh trong thiên hạ, diệt hết đám giặc vực ngoại này!
Phong Tiểu Long hỏi:
- Là ai?
Trong mắt Cửu Thiên Ngọc Tốc tràn ngập tôn sùng, mắt long lanh, nghĩ đến đại anh hùng đó làn ỗi lòng nàng kích động.
- Đó là vương giả chí tôn Tây Ngưu Hạ Châu ba ngàn năm trước, Phong Phi Vân! Hắn chỉ mất trăm năm đã thành thánh, trong Tiểu Linh tiên giới lưng cõng phá tiên cung, tay cầm vẫn thánh tiễn, giương cung bắn thánh linh.
- Không biết có bao nbhiêu thánh linh vực ngoại chết trong tay Phong Phi Vân, nhiều tu sĩ vực ngoại rất sợ hắn. Phong Phi Vân là thần thoại của nhân tộc, là anh kiệt bất diệt.
- Nghe nó iPhong Phi Vân đá trở về, một giáo chủ Phạn Diệt giáo bị Phong Phi Vân luyện thành nô bộc, Thiên Thánh bị mạnh mẽ giết chết. Phong Phi Vân mới là đại anh hùng, đại hào kiệt thật sự!
Phong Tiểu Long liếc xéo Phong Phi Vân, nói:
- Phong Phi Vân? Hắn chỉ là kẻ xấu xa, nam nhân không chịu trách nhiệm, không phải đại anh hùng gì, hắn không xứng!
- Không cho phép ngươi nhục nhã Phong tiền bối! Đừng tưởng rằng ngươi cứu mạng ta là có thể nhục mạ thần tượng trong lòng ta! Sớm biết như thế ta không cần ngươi cứu!
Cửu Thiên Ngọc Tốc tát mặt Phong Tiểu Long, tiếng tát vang dội.
Thật lâu sau Cửu Thiên Ngọc Tốc ngây người, ngơ ngác nhìn Phong Tiểu Long.
Phong Tiểu Long muốn né bàn tay của Cửu Thiên Ngọc Tốc rất dễ dàng, nhưng lạ là gã không né, chịu đựng bị tát.
Cửu Thiên Ngọc Tốc vội thụt tay về, cúi đầu vò vạt váy:
- Xin lỗi... Rất xin lỗi, ta... Ta không cố ý.
Phong Tiểu Long nhìn Cửu Thiên Ngọc Tốc xấu hổ thì ngây người:
- Không sao
← Ch. 1997 | Ch. 1999 → |