← Ch.2010 | Ch.2012 → |
Đôi mắt khác hẳn với Đông Phương Kính Nguyệt, trong suốt, khí chất không ăn nhân gian khói lửa.
Là Dạ Tiêu Tương.
Dạ Tiêu Tương cười mỉm chi, không sợ hãi cái chết, như thể chết trong tay Phong Phi Vân là chuyện hạnh phúc.
Phong Phi Vân vội rụt bàn man phủ về, kéo lại lực lượng khai thiên tích địa tự chém vào mình.
Hơn một ưnả lực lượng bàn man phủ bị thu về nhưng vẫn có khá nhiều lực lượng đánh trúng người Dạ Tiêu Tương, đánh bay nàng ra ngoài, rơi vào biển hoa mai đỏ. Máu đỏ bay ra, tuyết đỏ còn hơn cánh mai.
Phong Phi Vân bị lực lượng bàn man phủ phản phệ, để lại vệt máu sâu trước ngực, thánh cốt suýt đứt.
Phong Phi Vân lắc người lao vào biển hoa mai, ôm Dạ Tiêu Tương về, nhẹ nhàng đặt dưới đất tuyết.
Dạ Tiêu Tương chưa chết nhưng thánh hồn bị tổn hại, đã hôn mê. Mắt Dạ Tiêu Tương khép chặt, áo đỏ nhuộm máu thánh.
Từ khi nào Đông Phương Kính Nguyệt ngồi trong đình, bưng ly trà phỉ thúy nhấp một ngụm:
- Ngắm mai đỏ lại ngắm tuyết đó, uống trà mai lại uống máu người. Phong Phi Vân, bây giờ ngươi còn cảm thấy mình rất mạnh không?
Vết thương trên người Phong Phi Vân tự động khép lại, hắn trừng Đông Phương Kính Nguyệt.
- Bạch Ngọc cổ thuyền, lực lượng thời gian! Mới rồi ngươi sử dụng lực lượng thời gian tạm về quá khứ thay đổi vị trí giữa Dạ Tiêu Tương và ngươi. Nên khi ta giáng một búa xuống thì ngươi biến thành Dạ Tiêu Tương!
Chỉ cần đến cảnh giới thánh linh là có thể tu luyện lực lượng thời gian, quay về quá khứ, đi tương lai.
Nhưng không ai có thể thay đổi quá khứ và tương lai.
Đông Phương Kính Nguyệt làm được điều đó, nàng không ra chiêu nào đã khiến Phong Phi Vân chém Dạ Tiêu Tương một búa, chém mình một búa.
Loại lực lượng này dù là thần thánh cũng không đoán ra, không dám trêu vào Đông Phương Kính Nguyệt. Lỡ Đông Phương Kính Nguyệt quay về quá khứ, giết thần thánh lúc tuổi trẻ thì thần thánh sẽ chết.
Phong Phi Vân nói:
- Ta không tin ngươi có thể tùy ý trở về quá khứ, đến tương lai thay trời đổi đất. Ta muốn nhìn xem ngươi mạnh cỡ nào, có thật sự đã vô địch thiên hạ?
Phong Phi Vân triệu hoán Yêu Hoàng kiếm cắm dưới đình, đóng đinh thời gian và không gian.
- Thiên kiếp!
Phong Phi Vân chỉ tay lên trời. Mây đen kéo tới, sấm chớp đì đùng, điện vũ vô tận từ trên trời giáng xuống ầm ầm.
Mai viên là thế giới độc lập, nhìn như bên sông Tấn nhưng thật ra tự thành không gian, khác với thế giới bên ngoài.
- Ta là kiếm thần, các kiếm trong thiên hạ phải nghe theo lệnh ta.
Đông Phương Kính Nguyệt phất tay, Yêu Hoàng kiếm đóng đinh thời không bỗng chốc bay vào tay Đông Phương Kính Nguyệt.
Đông Phương Kính Nguyệt vung cánh tay, muôn vàn bóng kiếm bay ra thành mưa kiếm, hình thành kiếm giới.
Ầm!
Một cây búa to từ trên trời giáng xuống, phá mở kiếm giới. Búa đập xuống mang theo hung quang hỗn độn.
Đông Phương Kính Nguyệt tiên tư như ngọc, ngự kiếm bay lên, lơ lửng giữa trời. Kiếm ý cửu thiên thập địa bay vào kiếm trong tay Đông Phương Kính Nguyệt, chém sông kiếm nghiêng trơiè lệch đất.
Ầm!
Búa kiếm va nhau, thiên địa chao đảo, thời không tan vỡ.
- Phong Phi Vân, nếu ngươi có thể đánh bại ta thì ta sẽ giao Thanh Đồng cổ thuyền cho ngươi.
Đông Phương Kính Nguyệt gọi Bạch Ngọc cổ thuyền ra, nàng đứng trên tiên thuyền. Tiên vũ che thân ngọc, Đông Phương Kính Nguyệt như nữ thần tiên giới giáng trần.
Phong Phi Vân nói:
- Nếu nàng có thể đánh bại ta thì ta đưa mảnh đất giam cầm cho nàng.
Bạch Ngọc cổ thuyền trướng to gấp vạn lần, dài mấy ngàn dặm, tiên khí vân hà mông lung đụng vào Phong Phi Vân.
Thời gian vặn vẹo, không gian tan vỡ.
- Chân Lý tứ pháp, ba pháp chém đạo!
Người Phong Phi Vân ngươi ánh sáng tổ thánh bao bọc cơ thể hắn. Rìu chiến chém ra, xé rách sương mù Bạch Ngọc cổ thuyền. Búa giáng xuống, muốn chém đạo pháp của Đông Phương Kính Nguyệt.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Đông Phương Kính Nguyệt giơ Yêu Hoàng kiếm chặn bàn man phủ, nhưng không ngăn nổi chân lý sát kình. Chân lý đại đạo lao vào cơ thể Đông Phương Kính Nguyệt.
- Nguyệt kiếm!
Bản mệnh thần kiếm bay ra khỏi người Đông Phương Kính Nguyệt, đánh lui chân lý chém đạo.
Bùm!
Nguyệt kiếm, Yêu Hoàng kiếm, bàn man phủ cùng bị lực lượng kinh khủng đánh bay ra.
Nguyệt kiếm xẹt qua eo Phong Phi Vân, xé thể tổ thánh để lại vệt kiếm dài, máu phun ra.
Bàn man phủ cắt qua khuôn mặt tiên xinh đẹp của Đông Phương Kính Nguyệt, để lại vết máu mỏng cỡ sợi tóc, các giọt máu đỏ tràn ra.
Cơ thể Phong Phi Vân chảy máu, một giọt máu chứa một thế giới đỏ, rơi vào không khí nở rộ ánh sáng rực rỡ hơn cả hằng tịnh.
Vết máu trên gò má Đông Phương Kính Nguyệt tự động khép lại, trợn mịn như tuyết như ngọc.
Chỉ tạm dừng một giây, Phong Phi Vân lại tấn công mau như tia chớp. Hai ngón tay Phong Phi Vân kẹp cổ 1, như vuốt thần long.
Cơ thể Phong Phi Vân mảnh mai như huyền nguyệt, biến thành đoàn sương trắng lướt quan gón tay Phong Phi Vân.
Sau lưng Phong Phi Vân ngưng tụ thân hình xinh đẹp, eo mỏng như liễu, tóc dài như thác, ngón tay như kiếm đâm vào lưng hắn.
- Kiếm của nàng đã đâm vào người ta hai lần, nàng nghĩ sẽ có lần thứ ba sao?
Cơ thể Phong Phi Vân thành một vạn cái bóng, một vạn bóng người bay trên Bạch Ngọc cổ thuyền, mỗi bóng người giống nhau y như đúc, tuy hai mà mỗi. Mỗi bóng người như tổ thánh tự đến.
Phập!
Ngón tay Đông Phương Kính Nguyệt đâm vào một Phong Phi Vân, cơ thể hắn tan ra như làn khói.
- Thân ngoại pháp tướng!
Đông Phương Kính Nguyệt đứng thẳng, áo trắng như tuyết, mắt nhìn chằm chằm vô số bóng người xung quanh.
Trong cơ thể Đông Phương Kính Nguyệt bay ra hàng vạn kiếm khí thánh ảnh như vạn thanh kiếm thần thánh đánh nát một vạn Phong Phi Vân, chỉ còn một chân thân.
Chân thân đã đến sau lưng Đông Phương Kính Nguyệt, tốc độ mau như tia chớp, cũng chỉ tay một cái.
- Nhị pháp chém hồn.
Đông Phương Kính Nguyệt cảm giác nguy hiểm lớn lao, linh hồn như bị đao cắt. Đông Phương Kính Nguyệt vỗ chưởng vừa lúc va chạm với ngón tay Phong Phi Vân.
Bùm!
Thần hồn và thánh hồn Đông Phương Kính Nguyệt bị thương, môi đỏ phun ra búng máu rơi vào Bạch Ngọc cổ thuyền.
Thấy Đông Phương Kính Nguyệt bị hương lòng Phong Phi Vân bất nhẫn, hắn không vội đánh ra ba chân lý thánh pháp khác.
Phong Phi Vân nói:
- Nàng thua, đưa Thanh Đồng cổ thuyền cho ta đi.
Chân Lý tứ pháp đánh ra thì thần thánh cũng bị tiêu diệt, nhưng cuối cùng Phong Phi Vân không xuống tay. Phong Phi Vân cứ thấy không chữ được thói nương tay trước mặt Đông Phương Kính Nguyệt.
- Thua? Ta chỉ mới sử dụng ba phần lực lượng, nếu ta muốn chém ngươi thì ngươi đã sớm chết.
Trong người Đông Phương Kính Nguyệt phát ra thánh quang trắng tinh khiết như trăng treo trên bầu trời, khí thế tăng cao gấp mấy lần. Đông Phương Kính Nguyệt như biến thành thần nguyệt tinh hải, chưởng vỗ vào Phong Phi Vân.
Bàng tay thần linh vươn ra từ vũ trụ.
Phong Phi Vân đứng ở đuôi Bạch Ngọc cổ thuyền, không nhúc nhích, đỡ một chưởng của Đông Phương Kính Nguyệt.
Ầm!
Chưởng đánh thủng thể tổ thánh của Phong Phi Vân, thánh anh nứt ra khe hở nhưng hắn lại cười mỉm chi.
Nụ cười làm Đông Phương Kính Nguyệt kinh ngạc.
Khi Phong Phi Vân chịu đựng chưởng của Đông Phương Kính Nguyệt thì hắn vươn tay phải ra bắt chặt bàn tay nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích, kéo nàng vào người mình.
← Ch. 2010 | Ch. 2012 → |