← Ch.0205 | Ch.0207 → |
Đương nhiên cái gọi là nhã nhặn, cũng vẻn vẹn chỉ là do Vu Cửu và Vương Mãnh đối lập nhau. Dù sao những kẻ vì uống Hoa Tửu mà không tiếc sức giết người thì có thể nhã nhặn vào chỗ nào?
Thần Vũ Quân ở Phong Hỏa Liên Thành cũng không phải Thần Vũ Quân đích thực của Thần Tấn Vương Triều, vẻn vẹn chỉ là quân đội do tu tiên giả ở một mảnh xứ sở này tự mình gây dựng.
Phong Hỏa Liên Thành nằm ở chốn biên ải Nam Man hiểm yếu, ở vào chỗ giáp giới giữa ba nước Thần Tấn Vương Triều, Bà La Quốc, Đại Thực Quốc. Nơi này thuộc về việc vùng đất không ai quản lí, cường giả tụ tập, hung nhân hoành hành, ma đầu cũng có vài tên. Quy củ nơi này chính là cá lớn nuốt cá bé, tác dụng mà Thần Vũ Quân có thể phát huy kỳ thật cũng khá có hạn.
- Kị binh Kỳ Ngưu Chiến tổng cộng cũng chỉ có khoảng ba mươi người, chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Nơi này hẳn đã là một nửa trong đó.
Lưu Thân Sinh nói.
Phong Phi Vân nhìn chăm chú kia hơn mười con Kỳ Ngưu khổng lồ kia, trong lòng thấy rất động tâm. Đây chính là một cỗ chiến lực cường đại, xung phong liều chết đằng trước đủ để đánh tan quân đội cả vạn người.
- Nếu như có thể mang được ba mươi con Kỳ Ngưu của kị binh Kỳ Ngưu Chiến về cho Hoàng Phong Lĩnh, vậy thì liền làm bá chủ.
Phong Phi Vân nói.
Bốn tên đạo tặc đều không phải thiện nam tín nữ gì, đang nhìn chằm chằm vào một đội quân sĩ Kỳ Ngưu chạy như bay tới, đồng thời lộ ra nụ cười gian.
- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!
Một đội quân sĩ Kỳ Ngưu làm bốc lên tảng lớn đất cát, lao nhanh qua trước mặt năm người Phong Phi Vân khiến cho năm người bị bụi bám đầy người. Cả một mũi bị đất cát bịt kín, nên đều là lớn tiếng chửi bậy.
Tiếng chửi mắng của bọn họ vẫn còn chưa hề dừng lại, thì đám quân sĩ Kỳ Ngưu vốn đã lao nhanh qua lại quay trở về, dừng ở trước mặt năm người. Hơn mười ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, nhìn chăm chú năm gia hỏa ăn mặc rách rưới này.
La Lâm cưỡi cao cao trên lưng Kỳ Ngưu, nhìn chăm chú năm kẻ vóc người hình thù kỳ quái trước mắt này. Một người lưng đeo đại thiết đao, một tên để trần cánh tay đen trũi, một kẻ có lẽ lưng còng. Chỉ có người thiếu niên kia đứng ở phía trước coi như bình thường, vóc người cũng vẫn còn dễ coi hơn một chút. Chỉ là lại để trần hai bàn chân, tóc cũng lộn xộn rói bù, vẫn còn dính đầy tro bụi.
Đám người này dẫu nhìn thế nào cũng không bình thường, rất giống dân chạy nạn, càng như là nô lệ của nô lệ doanh.
La Lâm lộ ra vẻ khinh thường. Hắn sờ sờ thanh trường mâu trắng toát trong tay, mà hỏi với giọng cao ngạo:
- Các ngươi nhìn thấy một Đại hòa thượng và một thiếu nữ xinh đẹp đi qua đây không?
Năm người đồng thời lắc đầu.
La Lâm nhíu mày, sau đó ánh mắt lạnh như băng liếc mắt quét về phía năm người, lại nói:
- Đại hòa thượng kia chính là một hung tăng giết người không chớp mắt. Nếu như ta biết các ngươi dám cố ý giấu diếm không báo, như vậy trên thành lâu Phong Hỏa Liên Thành sẽ có thêm vài cỗ thi thể.
Trong lòng La Lâm giờ phút này là khá tức giận. Vào nửa canh giờ trước, hắn vốn mang theo chiến tướng kị binh Kỳ Ngưu Chiến đang đi tuần tra chung quanh, trên đường lại gặp một Đại hòa thượng. trên người nhằng nhịt hình xăm, trong tay ôm vò rượu.
Nào có hòa thượng ở giữa ngực có hình xăm Thanh Long Bạch Hổ?
Nào có hòa thượng há to miệng uống rượu?
La Lâm ngay tức thì liền phán đoán đây là một ác tăng, khẳng định lại là chạy trốn tới Phong Hỏa Liên Thành tránh né kẻ thù.
Điều làm cho không người nào có thể chấp nhận nhất chính là, bên cạnh một ác tăng như vậy vẫn còn một thiếu nữ xinh đẹp giống như tiên nữ đi theo. Thiếu nữ này cũng áng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, so sánh tất cả nữ nhân mà La Lâm trước kia đã gặp thì đều đẹp hơn.
Đâu có lý như vậy, ác tăng không chỉ có uống rượu ăn thịt, lại còn dám làm kẻ buôn lậu người. Nhìn thấy vẻ khổ sở trên mặt thiếu nữ kia, La Lâm lập tức liền nảy sinh tâm tư anh hùng cứu mỹ nhân.
Hắc hắc, ở xứ sở Phong Hỏa Liên Thành này, sau khi anh hùng cứu mỹ nhân thì chính là nhất định sẽ lấy thân báo đáp.
Nếu như có thể có được tiểu mỹ nhân khuynh thành như thế, vậy thì quả thực quá sung sướng. Làm sao La Lâm vẫn còn nhẫn nhịn được. Hắn mang theo chiến mâu liền xông tới, cũng không buồn hỏi rõ tình huống, chỉ nói câu nhắc tới quang minh chính đại được một lần, tiếp theo một mâu đâm ra ngoài, quyết phải đâm ác tăng kia ra một cái lỗ thủng lớn.
Nhưng mà Đại hòa thượng kia không phải dễ chọc, một cước liền đá La Lâm bay đi ra ngoài, rơi xuống hố phân bên cạnh.
Đến khi đám tướng sĩ kị binh Kỳ Ngưu Chiến lôi được hắn lên bờ, thì Đại hòa thượng và thiếu nữ kia đã sớm không thấy tăm hơi bóng dáng. La đại đội trưởng tức đến nổ phổi, sau khi tẩy trừ qua loa trên người một hồi liền mang theo người truy đuổi, vì vậy nên có một màn hiện tại này.
- Thật thối a! Mẹ đứa nào dẫm phải cứt chó?
Vu Cửu khịt mũi ngửi ngửi, sau đó hét to một tiếng.
- Trừng mắt nhìn Lão Tử cái giè, ta cũng không có đạp phải cứt chó!
Vương Mãnh cũng là ngửi ngửi, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía La Lâm hiên ngang oai hùng mà bật thốt lên:
- Quân Gia, không phải ngươi rơi xuống hố phân chứ? Sao trên người thối như vậy?
Sắc mặt La Lâm rất là khó coi, trong lổ mũi hung hăng phì ra một hơi, mà trầm giọng:
- Ngươi muốn tìm cái chết?
La Lâm này chính là đội trưởng một đội kị binh Kỳ Ngưu Chiến, tu vi bản thân đã đạt tới Thần Cơ sơ kỳ. Ở nơi Hỗn Loạn Chi Địa này, coi như giết vài người thì cũng không ai lại dám nói một chữ không.
Hắn hiện tại ghét nhất người nào nhắc tới hai chữhố phân.
Phong Phi Vân cười nói:
- Quân Gia, ngươi không phảithật sự rơi vào trong hố phân chứ?
La Lâm lần này là thật sự tức sùi bọt mép, lấy trường thương đập một nhịp vào mông Kỳ Ngưu. Con Kỳ Ngưu khổng lồ giống như quả núi nhỏ này liền xông tới.
- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!
Mấy chân to như cái cột đạp xuống làm cho mặt đất rung động, Kỳ Ngưu hùng hổ xông tới, gót sắt nện điên cuồng dữ dội như muốn dẫm Phong Phi Vân thành thịt vụn.
Phong Phi Vân tự nhiên là không sợ chút nào. Hắn trực tiếp đứng thế trung bình tấn, bàn tay chủ động vươn đi ra ngoài bắt được một bắp đùi Kỳ Ngưu. Một tay kia đặt tại vị trí bụng Kỳ ngưu rồi cùng phát lực, trực tiếp nâng cả con Kỳ Ngưu lên.
Cánh tay quăng một cái, liền trực tiếp ném bay cả Kỳ Ngưu cùng La Lâm đi ra ngoài.
- Rầm!
Kỳ Ngưu rơi ở trên mặt đất phát ra tiếng kêu thê thảm!
La Lâm không hổ là tu tiên giả Thần Cơ sơ kỳ, dưới chân sinh ra một mảnh mây mù xanh để nâng thân hình, sau đó phản xạ mãnh liệt trở về. Trường mâu hoàn toàn phát lực, đâm ra từng đạo điện mang.
- Đúng là ta đã xem thường mấy người các ngươi, nếm một mâu của ta thử xem!
Phong Phi Vân vẫn còn không kịp ra tay, Vương Mãnh đã xông ra ngoài trước một bước sát. Hắn huy động cánh tay vững chắc, trực tiếp đánh bay chiến mâu trong tay La Lâm. Sau đó nện một thiết quyền đánh nát áo giáp trên người hắn.
- Lão Tử nhìn ngươi không vừa mắt đã lâu rồi!
← Ch. 0205 | Ch. 0207 → |