← Ch.0206 | Ch.0208 → |
Vương Mãnh điên cuồng quơ quyền, La Lâm muốn lấy Cương Khí hộ thân, nhưng mà trong nháy mắt lại bị đánh tan. Coi như gương mặt khôi ngô tuấn tú bị đánh thành đầu heo, hàm răng trong miệng rơi vãi đầy đất.
- Lớn mật, lại dám đánh đội trưởng của chúng ta. Đó chính là con đẻ của Môn Chủ Tam Huyền Môn.
Một đám quân sĩ kị binh Kỳ Ngưu Chiến bắt đầu xông tới, chúng vênh váo hò hét, khí thế ngút trời. Mỗi người trong bọn họ đều vung tay ném ra một cái Ngọc Phù to bằng bàn tay, mặt trên có linh quang chớp chớp, kéo dài tỏa ra vô số hoa văn trận pháp.
Bọn họ liên thủ bày trận, đồng thời xuất kích.
Vương Mãnh cảm giác được áp lực, trên da tỏa ra ánh vàng rực rỡ, cơ bắp trên người hoàn toàn nổi bật lên, khiến cho cái áo dài trắng căng phồng đều thiếu chút nữa sắp sửa bục ra. Một hoàng quyền thật lớn nện ầm ầm đi ra ngoài, nó ngưng tụ lực lượng đôi công cùng mười bốn chiếc Ngọc phù.
- Rầm!
Một đạo chấn khí vàng chói đẩy ra, làm cho một tầng bùn đất trên thảo nguyên hoang dã đều bị đánh bay. Trong vòng hơn mười trượng chung quanh đều biến thành hoang vu.
Mười bốn con Kỳ Ngưu đột nhiên lui về phía sau ba bước, mười bốn vị chiến tướng thiếu chút nữa bị đánh bay từ trên lưng Kỳ Ngưu.
Phong Phi Vân ngây người ra
- Trời ạ, sức lực tên Vương Mãnh này cũng quá lớn, không ngờ thiếu chút nữa đánh bay mười bốn Kỳ Ngưu. Gia hỏa này là dã thú biến hình sao?
Phong Phi Vân hiện nay đạt tới tu vi Tiên Căn đỉnh cao, hơn nữa có khả năng nhảy vượt hai tiểu cảnh giới mà chiến đấu. Nhưng mà lực lượng cũng tuyệt đối không đạt được sự biến thái như thế, trừ phi dùng tới Miểu Quỷ Ban Chỉ, hoặc có thể đạt được lực lượng càng mạnh hơn.
- Má ơi! Lần này chơi đùa lớn, lại đắc tội Thần Vũ Quân, còn phải chịu tội với Tam Huyền Môn.
Vương Mãnh kêu một tiếng quái quỉ.
Phong Phi Vân và bốn tên đạo tặc liếc mắt nhìn nhau, cũng là hoảng sợ hét to một tiếng, sau đó liền trực tiếp bỏ trốn. Chỉ còn lại có một đám tướng sĩ kị binh Kỳ Ngưu Chiến hai mặt nhìn nhau, bọn này rốt cuộc là một đám người nào a. Rõ ràng mọi người đều là những người sức lực mãnh liệt, vì sao lại lựa chọn trực tiếp bỏ chạy, chẳng lẽ thật sự sợ hãi Thần Vũ Quân và Tam Huyền Môn trả thù?
Thảm nhất chính là La Lâm. Vừa mới bị người ta đá vào hố phân, hiện tại lại bị người khác điên cuồng tẩn một trận, đánh cho thành đầu heo.
Sau khi được người khác đỡ lên, hắn phẫn nộ rít gào:
- Quay về Phong Hỏa Liên Thành, ta muốn phụ thân nện cho đám chó con này thành thịt vụn. Ta muốn báo với Thành Chủ, điều động mười chiến tướng đại Thần Cơ đỉnh cao vây giết bọn hắn. Đúng rồi, còn có Đại hòa thượng và...... tiểu mỹ nhân kia... Ai u! Đau quá!
- Lần này chúng ta là đến Phong Hỏa Liên Thành thu mua Linh Thạch. Những nơi có nhiều Linh Thạch nhất tổng cộng có ba nhà. Một nhà là Tam Huyền Môn, một nhà là Ngân Câu Phường, một nhà là phủ Thành Chủ. Mọi người nói đến nhà ai thu mua thì tốt hơn?
Lưu Thân Sinh là tay già đời, đối với mọi thứ ở Phong Hỏa Liên Thành đều khá là quen biết.
- Ngân Câu Phường chính là sản nghiệp của gia tộc Ngân Câu, nhất định là có cường giả siêu cấp tọa trấn. Có trêu vào ai cũng không thể chọc đến Ngân Câu Phường a!
Vương Mãnh mặc dù nhìn như lỗ mãng, nhưng mà biết người nào có thể động vào, người nào không thể trêu chọc.
Lưu Thân Sinh nói:
- Thành Chủ của Phong Hỏa Liên Thành cũng là một nhân vật mạnh mẽ. Có thể xưng hùng tại một nơi hỗn loạn như thế, tuyệt đối không phải là người dễ chọc. Chỉ cần là mười vị thần tướng dưới trướng thì ai nấy đều có thần thông phi phàm, đủ sức trấn áp thập phương.
Vẫn còn chưa hề tiến vào Phong Hỏa Liên Thành, mấy người lại bắt đầu bàn bạc.
Phong Phi Vân nói:
- Vậy thì liền chỉ còn lại có một nhà Tam Huyền Môn, thử nói Tam Huyền Môn rốt cuộc là có lai lịch gì?
Vu Cửu, Vương Mãnh, Lạc Đà Tử đều lắc đầu, chỉ có người nhã nhặn Lưu Thân Sinh này thì biết rõ hơn nên nói:
- Nói đến Tam Huyền Môn, liền không thể không nói đến bá chủ quận Thần Hổ Kỷ gia.
Phủ Nam Thái tổng cộng có hai mươi sáu quận, từng quận đều những vùng xứ sở mênh mông, tài nguyên hậu hĩnh, tiên môn san sát, rộng chừng như một Châu Á vậy. Kỷ gia có thể độc bá một quận, xưng hùng phía nam, tự nhiên là nội tình thâm hậu, dưới trướng có vô số tiên môn loại nhỏ phụ trợ, được gia tộc bọn họ che chở.
Mà Phong Hỏa Liên Thành nằm vào chỗ cực nam quận Thần Hổ, cả một vùng mấy ngàn dặm chung quanh nó đều là xứ sở bị vùng đất chết chóc biên ải bao trùm.
Đúng là bởi vì vị trí địa lý có tính đặc thù của Phong Hỏa Liên Thành, nơi này tụ tập cường giả tu tiên rất nhiều. Một số thế lực ngầm hắc ám có thể sánh với một đại hình tiên môn cỡ lớn.
- Tam Huyền Môn cũng thuộc về một đại hình tiên môn cỡ lớn. Trong môn phái số tu tiên giả cảnh giới Thần Cơ đạt hơn ba mươi tám người, trong đó Tam Huyền Môn chủ đã bái lạy làm môn hạ đệ Tam trưởng lão của Kỷ gia, chính là đại đệ tử của đệ Tam trưởng lão. Có thể nói Tam Huyền Môn coi như là tiên môn phò tá dưới trướng Kỷ gia.
Lưu Thân Sinh nói.
Xem ra Tam Huyền Môn này cũng không phải chỗ dễ chọc. Tu tiên giả cảnh giới Thần Cơ lại đạt tới hơn ba mươi tám người, đây chính là tương đương với ba mươi tám vị trưởng lão, tuyệt đối xứng là đại hình tiên môn cỡ lớn.
Phong Phi Vân trầm tư chỉ chốc lát, rồi cười nói:
- Ta nghĩ rằng có một ý kiến hay, có thể thử một lần.
- Đại Ngưu, chúng ta đều nghe lời ngươi.
Vương Mãnh lên tiếng.
Phong Phi Vân nói:
- Tiểu tử vừa rồi kia không phải là con trai của Môn chủ Tam Huyền Môn sao. Sau khi bị chúng ta nện cho một trận, khẳng định sẽ đi tìm Lão Tử của hắn đến đây báo thù. Sao chúng ta không đến xuất một chiêu giương đông kích tây?
Vu Cửu và Vương Mãnh đều là nghe mà không hiểu ra sao, chỉ có trong mắt Lưu Thân Sinh lóe lên một tia sáng, khóe miệng xuất hiện một vòng cung. Hắn vỗ tay một cái rồi nói:
- Chủ ý này không tệ, nhưng mà... chờ uống Hoa Tửu (uống rượu có kỹ nữ hầu) rồi hãy nói sau.
- Rất đúng, rất đúng, đi dạo thanh lâu mới là chính sự. Còn thu mua Linh Thạch thì cứ từ từ đi từng bước, từ từ đi từng bước.
- Cứ phải đủ ba ngày đã, một ngày cũng không thể thiếu. Mỹ nhân ở Tuyệt Sắc Lâu có hơn tám trăm, mọi người đều là vưu vật mê chết người. Đặc biệt mấy nàng thẻ bài treo ở phía trước nhất kia thì càng là tiên nữ hạ phàm.
...
Bốn tên đạo tặc cười dâm đãng liên tục, chuyện thu mua Linh Thạch đều quẳng lên chín tầng mây, trong lòng chỉ còn lại có uống Hoa Tửu, đi dạo thanh lâu. Phong Phi Vân lại không dễ dàng như vậy. Lần này đến Phong Hỏa Liên Thành, trọng trách trên vai hắn so với bốn tên đạo tặc này thì lớn hơn nhiều lắm, nên cũng không thể thư giãn chút nào.
Phong Hỏa Liên Thành không hổ là tòa thành lớn ở vùng biên ải hoang vắng, tường thành so sánh các tòa Cổ Thành khác đều phải cao hơn gấp đôi, lấy những tảng đá nặng vạn cân mà xây.
← Ch. 0206 | Ch. 0208 → |