← Ch.0220 | Ch.0222 → |
Chỉ là... Bọn họ ăn mặc thật sự rất xinh đẹp!
Tuyệt Sắc Lâu!
- Tiêu Nặc Lan có tu vi cao tới đâu, thần thức cường đại tới đâu, cũng tuyệt đối không đoán được chỗ chúng ta ẩn thân, hắc hắc!
Tửu Nhục hòa thượng nhếch miệng cười một tiếng, lôi kéo Nạp Lan Tuyết Tiên, một tay ôm bình rượu thật lớn liền đi về hướng tới Tuyệt Sắc Lâu.
...
Tá vấn tửu gia hà xử khứ, tao khách diêu chỉ tuyệt sắc lâu! (Thử hỏi tiệm rượu nơi nào nhỉ, nhà thơ liền chỉ Tuyệt Sắc Lâu!)
Lúc này, hoàng hôn mờ ảo, nắng chiều chênh chếch, thành quách xa xa được một rặng mây đỏ nhuộm màu, mang theo chút ấm cuối cùng trước khi vào đêm.
Gió đêm thổi, mặt người lạnh!
Phong Phi Vân và bốn tên đạo tặc chính là đúng vào lúc này đã đi tới dưới Tuyệt Sắc Lâu!
- Nghe nói đệ lục mỹ nhân của Thần Tấn Vương Triều đã từng gảy một khúc đàn"Biên Tắc Dao"(bài ca biên ải) ở chỗ này. Lúc ấy rất nhiều vị danh tiếng Tu Tiên Giới đều từng đến chiêm ngưỡng tiên nhan của nàng, chỉ vì muốn được nghe nàng gảy một khúc cầm âm linh hoạt kỳ ảo. Từ đó về sau Tuyệt Sắc Lâu liền danh chấn phủ Nam Thái, trong chốn phong trần được xếp hạng đệ nhị.
Lưu Thân Sinh ngẩng đầu nhìn lầu vàng gác ngọc, đình đài cao đến bẩy tầng, cung điện xanh vàng rực rỡ, quả thực không kém gì một hoàng cung.
Cái này vẫn còn là một tòa thanh lâu sao? Rất khoa trương rầm rộ, quá lộng lẫy kiêu xa, quả thực so sánh phủ Thành Chủ đều phải còn hơn ba phần.
Đại đạo thanh lâu ngự uyển đông, ngọc lan tiên hạnh áp chi hồng! (Đường lớn thanh lâu ngự uyển đông, ngọc lan tiên hạnh sát hoa hồng!)
Nơi này không giống như là chỗ giao du ái mộ, chốn tửu sắc thâu đêm. Nó giống như một tòa khuê phòng của tài nữ và thiên kim tiểu thư.
- Vậy thì chốn xếp hạng đệ nhất phong trần là ở chỗ nào?
Phong Phi Vân không tin thiên hạ còn có càng hoa lệ thanh lâu hơn so với Tuyệt Sắc Lâu.
- Thần Đô, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu!
Lưu Thân Sinh đáp:
- Nếu muốn nữ nhân ở trong đó cười một cái với ngươi, ngươi đều phải bỏ ra một ngàn mai kim tệ. Hơn nữa có đôi khi ngươi cho tiền các nàng, bọn họ cũng chưa chắc để ý tới ngươi.
Có thể biến thanh lâu thành ra loại tình trạng này, như vậy coi như là một loại kỳ tích. Chỉ cần làm được Đệ Nhất Thiên Hạ, như vậy cũng không hề cần phải để ý đến sắc mặt người khác nữa.
- Ta càng quan tâm, vị đệ lục mỹ nhân Thần Tấn Vương Triều kia, sao vẫn ở tại Tuyệt Sắc Lâu?
Lạc Đà Tử ôm bụng cong người, đầu đều phải dính sát trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng cười cạc cạc.
Lưu Thân Sinh lắc đầu, đáp:
- Hai năm trước nàng cũng đã chuộc thân cho mình, không ai biết nàng đi đâu. Chỉ là sau này, đồn đại có người nhìn thấy nàng xuất hiện ở Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, lại đi lên đài, lại bắt đầu gảy đàn, lại bắt đầu bán rẻ tiếng cười. Chỉ là, trong nụ cười mang theo lệ, trong khúc hát mang theo nỗi đau.
Phong Phi Vân nhướng mày, lên tiếng:
- Nếu nàng đã chuộc thân cho mình, như vậy đã nói lên nàng đã chán ghét loại lăn lộn trong cuộc sống phong trần, đã muốn chạy ra khỏi địa phương không sạch sẽ như thế này. Lại làm thế nào rồi tiến vào Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu?
Cho dù người ta có nổi tiếng xinh đẹp đến đâu, sau lưng đều nhất định có một mặt cay đắng chua xót trong lòng.
Lưu Thân Sinh lắc đầu, đáp:
- Bất kể là Tuyệt Sắc Lâu, hay là Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, có thể đứng vững gót chân tại Thần Tấn Vương Triều, hơn nữa nổi tiếng cùng Tu Tiên Giới. Như vậy sau lưng nhất định là có thế lực vô cùng khổng lồ làm chỗ dựa. Đệ lục mỹ nhân chính là con gà đẻ trứng vàng trong chốn gió trăng này, nếu đã tiến vào vòng tròn này thì làm sao có thể hoàn toàn thoát được?
- Coi như nàng muốn chạy đi, cũng sẽ có người đem nàng trở về.
Mấy tên đạo tặc mặc dù không chuyện ác nào không làm, nhưng đều là vẫn còn tính người, giờ phút này đều cùng thở dài, hiểu được vì sao trong nụ cười của nàng có mang theo lệ, trong khúc ca mang theo nỗi đau.
- Các ngươi nhìn thấy Ngọc Bài màu đỏ treo trên xà nhà không?
Năm người đi vào đại môn Tuyệt Sắc Lâu, Lưu Thân Sinh chỉ về hướng một tòa lầu hoa lớn nhất. Có một xà ngang màu đỏ vắt ngang trước mặt, trên đó treo đầy các Ngọc Bài màu đỏ. Trên mỗi một Ngọc Bài đều có khắc báo danh một nữ nhân.
- Ngọc Bài màu đỏ xếp càng gần phía trước, như vậy đã nói rõ nữ nhân này hiện tại càng đỏ. Nếu muốn thấy nàng cần phải trả giá càng cao.
Lưu Thân Sinh nói.
Phong Phi Vân và ba tên đạo tặc khác trực tiếp quay sang nhìn về hướng một cái Ngọc Bài xếp hạng phía trước nhất.
- Nam Cung Hồng Nhan.
Phong Phi Vân thì thầm.
- Thẻ bài Nam Cung Hồng Nhan, treo ở vị trí phía trước nhất đã hai năm, không người có thể rung chuyển.
Lưu Thân Sinh thở dài thở ngắn, bóp cổ tay đấm ngực bồm bộp mà nói:
- Năm ngoái ta mang theo một vạn mai kim tệ đi tới Tuyệt Sắc Lâu, định gặp nàng một lần. Nhưng mà Vạn Kim tan hết, cũng không thể được như nguyện, ngay cả một ngón tay nàng cũng không hề thấy.
Hắn tiếc nuối không thôi!
- Đây là vì sao?
Phong Phi Vân không giải thích được, chẳng lẽ tốn hao vạn mai kim tệ, mà cũng không thể thấy được mặt nàng?
Vẻn vẹn chỉ là một nữ nhân kỹ viện thôi, chỉ phải trả tiền, sẽ không sợ bất công với nàng.
- Nam Cung Hồng Nhan cực kì kiêu ngạo. Nàng định ra quy củ, muốn gặp nàng phải thỏa mãn ba điều kiện. Hơn nữa coi như thỏa mãn ba điều kiện này thì nàng cũng chưa chắc sẽ gặp ngươi.
Lưu Thân Sinh đáp.
Phong Phi Vân lúc trước tính toán thu xếp cho bốn tên đạo tặc này tại Tuyệt Sắc Lâu, sau đó liền lặng lẽ rời đi. Hắn muốn tìm người gọi là Tả Thiên Thủ kia. Nhưng mà giờ phút này lại bị Nam Cung Hồng Nhan gợi lên lòng hiếu kỳ, liền hỏi:
- Ba điều kiện gì?
- Thứ nhất, nhất định phải khôi ngô tuấn tú còn trẻ.
Sau khi nghe thấy một điều kiện đầu tiên như thế, Lạc Đà Tử và Vu Cửu liền trực tiếp quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng, trong lòng rất không thoải mái, hạ giọng mắng vài câu "Nông cạn!", "Không nhìn thấy nội tâm!"
- Thứ hai, nhất định phải trẻ tuổi lắm tiền.
Sau khi nghe thấy điều kiện thứ hai, Vương Mãnh cũng quay đầu đi, đã lại thấp giọng mắng " nữ nhân đều con mẹ nó rất thực tế".
-Thứ ba, nhất định phải là vương giả trong thế hệ trẻ tuổi.
Sau khi Phong Phi Vân nghe xong ba điều kiện này, hắn trầm lặng một hồi lâu, sờ sờ mũi, rồi mở miệng không biết xấu hổ:
- Thế này không phải là nàng đang nói ta chứ?
Bốn tên đạo tặc xoạt một tiếng mặt liền đen kịt, rất muốn hỏi trong túi Phong Phi Vân có mang đủ tiền hay không. Nếu muốn xưng là trẻ tuổi lắm tiền, hẳn cũng sẽ mang đủ kim tệ để tiêu xài.
Kỳ thật không chỉ có là Phong Phi Vân, mà ngay cả mấy tên đạo tặc khác, giờ phút này đều đã bị kích động không thôi, rất muốn thấy tận mắt nhìn thấy Nam Cung Hồng Nhan này một phen. Xem rốt cuộc xinh đẹp đến tình trạng như thế nào mà lại đưa ra điều kiện cao như thế.
← Ch. 0220 | Ch. 0222 → |