← Ch.0238 | Ch.0240 → |
Thiên mệnh, thiên mệnh, hướng thiên đoạt mệnh!
Bàn chân của Phong Phi Vân vững vàng dẫm trên mặt đất, ổn định thân hình, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói:
- Chỉ cho phép người của Tần gia các ngươi giết ta mà không cho phép ta giết các ngươi?
- Tốt, tốt, tốt, tốt cho một tên tiểu bối, lão phu chính là hộ đạo giả của Tần Chiến, nếu như Tần Chiến đã chết, như vậy ngươi nhất định phải chôn cùng với hắn.
Tóc trắng trên đầu của hộ đạo giả không gió mà bay, một phiến mây màu ở mi tâm của hắn từ từ dâng lên, liền giống như là một cái thiên nhãn vô thượng, một đạo kiếm khí sắc bén ở mi tâm của hắn ngưng tụ, một cỗ kiếm khí này thật sự cường đại khiến cho lòng người run rẩy, chỉ là ở trong lúc chuẩn bị cũng đã để cho Phong Phi Vân cảm thấy uy hiếp tử vong.
Cường giả cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng đã có biến hóa như trời với đất so với tu sĩ cảnh giới Thần Cơ, nếu là tu sĩ cảnh giới Thần Cơ còn vẻn vẹn chỉ là tuyệt đỉnh cao nhân trong phàm tục, như vậy tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng thiên liền đã là tiên nhân trong mắt người bình thường.
Ở trước mặt hộ đạo giả, Phong Phi Vân cảm giác thân thể của mình giống như bị sa vào trong vũng bùn, ngay cả một ngón tay đều không thể nhúc nhích, giống như đối phương chỉ cần ấn một ngón tay là có thể lấy đi tính mạng của hắn.
Chợt, một cỗ khí tức áp lực kia biến mất không thấy gì nữa, Phong Phi Vân cảm giác trên người chợt nhẹ, chỉ thấy vị hộ đạo giả già nua kia đầy mặt đều là kinh hãi, quơ lấy thi thể của Tần Chiến ở trên mặt đất, sau đó phá vỡ cửa sổ, liền hướng màn đêm mà chạy trốn.
- Oanh!
Nhưng mà lão mới vừa vặn phá tan cửa sổ đã bị một người dùng một cái tát đánh bay trở lại, đụng lên trên xà nhà, thân thể già nua lộ ra vẻ có chút uể oải, trong mienjg thổ ra một ngụm máu tươi diễm lệ.
Một vị tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng thiên lại bị một cái tát đánh thành trọng thương!
Khóe miệng của hộ đạo giả kia tràn ra máu tươi, trong mắt tràn đầy kinh hãi, nhìn chằm chằm vào âm phong tràn ngập ngoài cửa sổ, run rẩy nói:
- Nữ ma đại nhân, ta không phải là cố ý đắc tội với Phong Phi Vân, mới vừa rồi chỉ là một cái đùa giỡn.
Phong Phi Vân cũng cảm nhận được một cỗ khí tức khiếp người từ bên ngoài truyền vào, ánh mắt hướng về phía bên ngoài cửa sổ u ám kia nhìn lại, chỉ thấy hắc vân ở bên ngoài áp xuống thấp hơn, hàn phong thổi cho cây cối vang lên tiếng rung động "sa sa", tựa hồ có vô số quỷ ảnh đang nhảy múa giữa lá cây.
Chỉ cần là tu tiên giả đạt tới cảnh giới Thần Cơ, giờ khắc này đều đã cảm thấy một cỗ khí tức không tầm thường áp xuống trong lòng, người có tu vi càng cao thì càng cảm thụ được rõ ràng.
Khó trách hộ đạo giả có cảnh giới Thiên Mệnh nhất trọng lại đột nhiên thu công chạy trốn, thì ra là lão đã cảm nhận được một cỗ khí tức bất thường kia, biết là Tiêu Nặc Lan tới rồi.
Hắn muốn trốn, nhưng mà lại đã muộn một bước.
- Đát đát!
Một tiếng bước chân nhàn nhạt từ bên ngoài vang lên, thanh âm không nhanh không chậm, nhưng mà lại có vận luật nào đó không bàn mà hợp, làm cho người nghe được sợ hết hồn hết vía, tu tiên giả trong cả Tuyệt Sắc lâu giờ phút này không có một người nào, không có một ai dám hô hấp lớn, đều là đem ánh mắt nhìn hướng đại môn.
Có một vị tu tiên giả không chịu được loại không khí bị áp ức này, từ trong cửa sổ tầng thứ ba nhảy xuống, muốn chạy ra Tuyệt Sắc lâu, nhưng mà hắn vừa mới nhảy ra ngoài, ở phía ngoài liền vang lên một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Tiếp theo mọi người liền nghe được thanh âm huyết nhục bị gặm nhấm, giống như là một con chó hoang đang ăn thi thể, nhưng mà Phong Phi Vân lại biết đó không phải là chó hoang, mà là những cổ thi tăng nhân kia, bọn họ đang ăn thịt người.
Nữ ma vẫn chưa đi vào Tuyệt Sắc lâu, nhưng mà lại đã tươi sống hù chết mấy người tu tiên nhát gan ở bên trong, thình thịch một tiếng liền ngã trên mặt đất, thân thể trở nên cứng đờ.
Vô luận là người có tu vi thấp hay là tu vi cao, giờ phút này đều là cả người rét run, phảng phất chính mình đã tiến vào địa ngục.
- Chi nha!
Đại môn sơn vàng của Tuyệt Sắc lâu chậm rãi bị đẩy ra, một cỗ âm vào cuốn vào, dưới thải đăng treo cao nhìn thấy một đạo bóng dáng thật dài đi vào trong hành lang, một cổ thi tăng nhân mặc đại hồng sắc cà sa từ bên ngoài đi vào.
Áo cà sa trên người hết sức diễm lệ, như mới tinh mà lại lưu động linh quang, nhưng mà thân thể bên trong áo cà sa lại nám đen khô héo, có chỗ lại càng rữa nát thấu tâm, hiện ra bạch cốt lành lạnh.
Trong đôi mắt của cổ thi tăng nhân mang theo kim sắc quang mang, quét mắt nhìn mọi người ở tại tràng một cái, chắp tay trước ngực, trong miệng niệm lên một tiếng phật hiệu, một tiếng phật hiệu này lại hết sức khô khốc, giống như thi ngữ.
Trên bàn tay của hắn còn nhuộm máu tươi, mới vừa rồi chính là hắn dùng một cái tát đánh cho hộ đạo giả muốn chạy trốn văng trở lại.
Đây là một tôn cổ thi đã trải qua lần thi biến thứ ba, tu vi sẽ không yếu hơn bao nhiêu so với cự kình.
Hắn cung kính đứng ở trước đại môn của Tuyệt Sắc lâu, hai tay niết phật ấn, khẽ khom người, tựa hồ có đại nhân vật nào đó sắp lên đài.
.... .
(Tác giả): (Mọi người có thể đối với cảnh giới như vậy có chút mơ hồ, để ta giải thích cho mọi người một chút. Đạt đến cảnh giới Thần Cơ là có thể được phong làm trưởng lão. Cảnh giới cự kình là Thiên Mệnh đệ thất trọng, đệ bát trọng, đệ cửu trngj, ba cái tiểu cảnh giới này đều được gọi là cự kình, chỉ bất quá tuyệt đại đa số cự kình đều dừng lại ở Thiên Mệnh đệ thất trọng.
Về phần cảnh giới nửa tôn cự kình chính là Thiên Mệnh đệ lục trọng đỉnh phong.
Hiện tại mọi người hẳn là có thể rõ ràng được một chút rồi.
Thải đăng treo cao, tường ánh lên đèn cầy đỏ!
Dưới bóng đêm, một người đẹp mặc bạch sắc phật y từ trong gió lạnh đi tới, trên trời bay xuống lá rụng, mặc dù không phải là thời tiết lá rụng nhưng lá lại vì nàng mà rơi.
Không khí đều tựa hồ bị đông cứng lại, thân thể của tất cả tu tiên giả đều tựa hồ ngưng lại, ngay cả tim đập, ngay cả hô hấp đều trở nên chậm chạp, một đôi mắt toàn bộ đều huongs về phía mỹ nhân tuyệt sắc ở ngoài đại môn nhìn chăm chú.
Đây chính là ma nữ tay đầy máu tanh trong truyền thuyết sao?
Không có người nào sẽ cho rằng nữ tử xinh đẹp cao nhã ở trước mắt này chính là ma đầu đồ diệt ức vạn sinh linh, bạch sắc phật y không nhiễm một hạt bụi, tựa như bách hợp ngày mưa, thanh ti trên đầu được ngọc trâm bó lại, trên người không có một tia sát khí nào.
Dần dần nàng đi vào Tuyệt Sắc lâu, từ bên người Phong Phi Vân đi sát qua, sau đó ngồi ở trên một cái Ô mộc điêu long y trung ương nhất, một câu cũng không có nói ra.
Nàng tựa hồ như đã quên đi Phong Phi Vân, căn bản không có lưu lại nửa điểm trí nhớ ở trong đầu, trong mắt một tia kỳ thải đều không thấy hiện lên.
← Ch. 0238 | Ch. 0240 → |