← Ch.0251 | Ch.0253 → |
Đây chính là thiếu môn chủ của Tam Huyền Môn, La Lâm!
La Lâm có thể nói là bi ai đến cực điểm, bị bốn tên đạo tặc này giày vò đến thiếu chút nữa sụp đổ, giờ phút này trong miệng vẫn còn đang phát ra thanh âm cầu xin tha thứ.
Phong Phi Vân cười nói:
- Hắn lại không đáng giá mấy đồng tiền, khiêng hắn tới Hoàng Phong lĩnh làm gì vậy?
Vương Mãnh vội vàng lắc đầu, nói:
- Tên này chính là thiếu môn chủ của Tam Huyền Môn, sau khi bị chúng ta bạo đánh một trận liền quyết định bán đứng Tam Huyền Môn, nói vị trí hai cái quặng mỏ của Tam Huyền Môn cho chúng ta biết, hắc hắc, tài phú của hai cái quặng mỏ, ngẫm lại cũng khiến người vui vẻ rồi.
Phong Phi Vân khẽ gật đầu, không hề liếc nhìn La Lâm nữa, loại nhu nhược thế này cho dù có thiên tư tu tiên cũng không có khả năng đi được xa.
Dùng tính cách đạo tặc của mấy tên Vương Mãnh này thì một khi cướp lấy quặng mỏ thì đó cũng chính là tử kỳ của La Lâm.
- Phong Phi Vân!
Một thanh chói tai vang lên bên cạnh Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân ngược lại hít một hơi khí lạnh, quay đầu, cười hắc hắc, nói:
- Ah, thì ra là Tuyết Tiên ah! Thật sự là thật trùng hợp!
Nạp Lan Tuyết Tiên trừng mắt liếc hắn một cái, ánh mắt chuyển đến trên người Kỷ Thương Nguyệt trong lồng ngực hắn, dậm chân, sẳng giọng nói
- Nàng là ai thế?
- Một người bạn!
Phong Phi Vân nói.
- Bạn thế nào?
Nạp Lan Tuyết Tiên lại nói.
- Ách... Bạn tốt!
Phong Phi Vân vội vàng chuồn đi, chạy thục mạng về phía Hoàng Phong lĩnh, lúc hắn đến bên cạnh người rượu thịt hòa thượng thì hung hăng trợn mắt nhìn tên hòa thượng vô sỉ này một cái, rượu thịt hòa thượng hai mắt nhắm nghiền, không ngừng kháp động Phật châu, miệng tụng A Di Đà Phật, thật giống như căn bản không nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Phong Phi Vân vậy,
Đại hòa thượng này thật sự quá thiếu đạo đức, thiếu một chút nữa đã khiến Phong Phi Vân chết trong tay Tiêu Nặc Lan, giờ phút này, lại giả vờ giống như không có việc gì vậy.
Trước lúc trời tối, một đoàn người rốt cục quay trở về Hoàng Phong lĩnh, Nạp Lan Tuyết Tiên và rượu thịt hòa thượng cũng đi theo lên núi, Nạp Lan Tuyết Tiên vẫn quấn ở bên người Phong Phi Vân, cứ líu ríu không ngừng giống như một con chim sẻ vậy.
Rượu thịt hòa thượng mỗi lần thấy đều thở dài, thật sự là tai họa di ngàn năm, nữ ma kia cũng không thể làm thịt hắn, mạng tên tai họa này thật ghê gớm a!
Cảnh đêm mông lung, ngọn đèn dầu lay lắt!
Giữa sơn dã, thiêu đốt lên đồng trụ dầu hỏa, ánh lửa ánh lên vách đá đỏ ở xa xa.
Tả Thiên Thủ quả nhiên không hổ là cao thủ trận pháp và khai tỏa, Bát Mạch Long Tỏa phức tạp rườm rà đến trong tay của hắn, quả thực như biến thành món đồ chơi con nít vây, rất nhanh đã cứu Quý Tiểu Nô ra khỏi xiềng xích.
Bát Mạch Long Tỏa chính là do tám loại xiềng xích, tám loại trận pháp, tám loại tỏa khấu, bên trong xiềng xích còn phong ấn tám đằng xà tinh hồn, dùng tám loại tinh thiết chế tạo thành, có thể trói lại cao thủ Thần Cơ Đại viên mãn.
Phong Phi Vân nhặt Bát Mạch Long Tỏa ên, chỉ nghiên cứu nửa canhi canh giờ, liền nghiên cứu thấu triệt tám tòa trận pháp ở trên đó, trên ngón tay hắn bắn ra tám Đạo Linh quang, khiến tám loại trận pháp trên Bát Mạch Long Tỏa lần nữa vận chuyển.
BA~! BA~! BA~! BA~!
Tám đầu xích xích đen nhánh tựa như tám con rắn nhỏ màu đen quấn quanh trên thân thể mềm mại của Kỷ Thương Nguyệt, hoàn hoàn đan xen, trận pháp kết nối, phù văn tương giao..
Vốn Bát Mạch Long Tỏa khóa ở trên người Quý Tiểu Nô liền chợt khóa ở trên người Kỷ Thương Nguyệt.
Kỷ Thương Nguyệt tự nhiên không phải bằng hữu của Phong Phi Vân, nếu để cho nàng tỉnh lại, chỉ sợ người đầu tiên mà nàng muốn giết chính là tên đằng đồ lãng tử Phong Phi Vân đã cướp đi nụ hôn đầu của nàng rồi.
Hơn nữa Phong Phi Vân còn sờ khắp thân thể của nàng, việc này ngay cả vị hôn phu của nàng cũng chưa từng làm qua.
Cho nên chỉ cần có cơ hội, nàng nhất định phải giết Phong Phi Vân diệt khẩu, nếu chuyện xảy ra giữa nàng và Phong Phi Vân truyền ra ngoài, không chỉ sẽ khiến nàng mất hết mặt mũi, mà ngay cả mặt mũi của vị hôn phu nàng cũng mất hết.
Phong Phi Vân tự nhiên cũng biết điểm này, cho nên mới trước khi nàng còn chưa tỉnh lại dùng Bát Mạch Long Tỏa khóa lấy nàng, nữ nhân này chính là Tử Linh Tử của Kỷ gia, khẳng định biết được rất nhiều bí ẩn.
- Phong Nhị Cẩu, đây là nơi nào thế?
Quý Tiểu Nô từ từ tỉnh lại, bởi vì Bát Mạch Long Tỏa khiến nàng nguyên khí đại thương nên giờ phút này vẫn còn nằm ở trên giường, lộ ra có chút suy yếu.
Đột nhiên xuất hiện ở một nơi xa lạ khiến nàng cảm giác có chút sợ hãi, cắn răng, nhanh chóng ngồi dậy, quan sát bốn phía.
- Hoàng Phong lĩnh!
Trong tay Phong Phi Vân cầm một thanh đoản đao sửa móng tay, mặt âm trầm nói.
Trí nhớ của Quý Tiểu Nô càng ngày càng rõ ràng, đúng rồi, nàng nhớ rõ mình vốn đã rơi vào tay Kỷ Thương Nguyệt, bị Bát Mạch Long Tỏa khóa lại, sau đó lại bị đạo tặc của Hoàng Phong lĩnh cướp đi.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng trầm xuống, trên khuôn mặt hơi ngây thơ sinh ra hàn quang lam sắc, thân thể khẽ cuốn, thối lui đến chỗ góc tường, làm ra tư thái phòng ngự, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi quả nhiên là ác tặc của Hoàng Phong lĩnh!
- Ngươi nói không sai chút nào.
Phong Phi Vân thoáng ngẩng đầu lên, tà tà nhìn chằm chằm nàng nói:
- Ta đích thật là một ác tặc. Cũng chỉ có nữ nhân ngốc như tỷ tỷ ngươi mới coi ta là một tên ăn mày đáng thương, cạc cạc, nàng cứu ta, kỳ thật chính là dẫn sói vào nhà!
Phong Phi Vân cười đến rất là hung hăng ngang ngược, thực có vài phần bộ dạng của đại ác nhân.
- Không cho phép ngươi mắng tỷ tỷ của ta là nữ nhân ngốc!
Hai mắt Quý Tiểu Nô triệt để biến thành lam sắc, mang theo quang mang nhàn nhạt, sợi tóc thật dài cũng biến thành lam sắc, tinh quang lưu chuyển, mà ngay cả làn da của nàng đều trở nên có thêm vài phần ánh sáng màu lam, thông thấu sáng bóng, da thịt tựa như do ngọc thành xanh ngọc tạo thành vậy.
Bá!
Ngón tay của nàng duỗi ra dài một thước, tựa như năm chuôi lợi kiếm chụp đến.
Bành!
Phong Phi Vân hai mắt co rụt lại, đơn giản chặn lại cánh tay lạnh như băng của nàng, nhìn thân thể mềm mại tựa như lam sắc u linh của nàng, quả nhiên không phải là nhân loại, trong thân thể lưu động lấy huyết dịch lam săc, s có được khí tức Thái Cổ, nồng hậu dày đặc mà quỷ dị.
Hô!
Phong Phi Vân huy động đoản đao trong tay, đặt lên trên cổ nàng, cố ý hù dọa nàng, hai mắt phát lạnh, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi và tỷ tỷ ngươi rốt cuộc là tồn tại gì? Vì sao nhiều người như vậy đều muốn bắt các ngươi?
Phong Phi Vân lộ ra hàm răng, trong miệng phát ra tiếng cười "Khanh khách", nhìn qua giống như là một tên hung đồ cái thế quyền đánh Nam Sơn viện dưỡng lão, chân đá Bắc Hải nhà trẻ nhỏ vậy, âm tàn cùng độc ác đều đủ, là một tên cặn bã mà dù là một tiểu muội muội ba, bốn tuổi cũng xem thường.
← Ch. 0251 | Ch. 0253 → |