← Ch.0286 | Ch.0288 → |
Ngay sau đó ngân phát nam tử kia cùng Huyết Vũ cũng đe Huyết Cấm huyền trạc vào trong cổ tay, những người còn lại mặc dù trong lòng rất không muốn nhưng mà ở dưới chiều hướng phát triển như vậy vẫn như cũ là khuất phục, liên tục đeo Huyết Cấm huyền trạc vào trong cổ tay.
Trên mặt Bắc Minh Đường mang theo nụ cười đắc ý, chính mình đầu tiên đeo Huyết Cấm huyền trạc vào, khẳng định có thể nhận được hảo cảm cùng coi trọng của chủ nhân, ánh mắt của hắn nghiêng nghiêng liếc nhìn Phong Phi Vân một cái, lại phát hiện một kiện hắc sắc Huyết Cấm huyền trạc như cũ đặt ở trước mặt Phong Phi Vân, còn không có đeo lên cổ tay.
Trong cả điện vũ cũng chỉ còn lại có Phong Phi Vân không đeo Huyết Cấm huyền trạc, lộ ra vẻ hết sức đột ngột, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía hắn nhìn lại.
- Phong công tử, làm sao còn không đeo Huyết Cấm huyền trạc vào, chẳng lẽ là không cho chủ nhân mặt mũi?
Bắc Minh Đường trêu tức cười nói.
Không khí nhất thời trở nên khẩn trương, ngân phát nam tử kia cũng nhìn chằm chằm lên người Phong Phi Vân, trên mặt mang theo nụ cười tàn nhẫn, ngón tay sờ sờ vào thân thể của bốn đầu giao xà đang quấn quanh thân thể, từng đạo hắc sắc điện quang bắt đầu ngưng tụ.
Phong Phi Vân từ trên ghế đứng dậy, xoay người nhìn thần bí chủ nhân kia một cái, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói:
- Phong mỗ cũng không phải là không cho các hạ mặt mũi, chỉ là chưa bao giờ thích bị ước thúc, lúc này cáo từ, chuyện ngày hôm nay tất nhiên một chữ cũng sẽ không nói ra, chỉ hi vọng các hạ không nên làm người khác khó chịu mới tốt.
Người được bao phủ ở trong hỏa diễm kia trầm mặc thật lâu, đang ở thời điểm mọi người cảm thấy Phong Phi Vân là đang tìm chết, hắn mở miệng, thanh âm như cũ là vô cùng khàn khàn, cười khan nói:
- Phong huynh là bằng hữu của ta, tự nhiên sẽ không làm khó ngươi, các ngươi đều nghe kỹ, Phong huynh muốn rời đi, người nào nếu như dám ngăn cản hắn, ta nhất định sẽ khiến hắn chết rất khó coi.
Phong Phi Vân vốn là đã làm tốt tâm tư chuẩn bị đánh một trận tử chiến, nhưng mà lại không ngờ đối phương thế nhưng nói ra những lời như vậy, quả thật khiến cho hắn ngoài ý muốn vô cùng.
- Thật là một người không cách nào nhìn thấu được!
Phong Phi Vân khẽ khom người đáp lễ, sau đó liền phất tay áo xoay người rời đi, nhưng mà mới đi đến cửa đại điện liền nghe được tiếng xé gió liên tiếp từ bên ngoài thiên tài biệt phủ truyền tới, lục đạo linh quang từ phái trên bay tới, hạ xuống phía ngoài của thiên tài biệt phủ.
Năm đạo sát khí phóng lên cao, trong nháy mắt làm cho mặt đất kết thành một tầng hàn băng.
Kỷ Phong hướng về phía trước bước ra một bước, hai mắt mở ra, bắn ra hai đạo xích hồng quang mang, tựa như hai đoàn hỏa cầu chiếu sáng bầu trời đêm, lạnh lùng nói:
- Phong Phi Vân, đi ra ngoài nhận lấy cái chết.
- Oanh!
Nam tử lưng đeo long hình cổ kiếm kia, Long Uyên kiếm trên lưng bỗng nhiên xông lên trên trời, ầm ầm cắm ở trước đại môn của thiên tài biệt phủ, trên thân kiếm long hình du tẩu, kiếm khí phong tỏa trường không.
- Hôm nay ta vì giết người mà đén!
Lý Thái A chân đạp Long Uyên Kiếm, thân thể dung hợp với kiếm khí thành một thể, thanh âm tràn đầy lực chấn nhiếp.
Sáu đại cao thủ của Trừ ma liên minh đã đến, đang ở bên ngoài thiên tài biệt phủ, đây nhưng là sáu hung nhân, từng người đều có kinh lịch truyền kỳ, có thể một mình đảm đương một phía.
Kỷ Phong cùng Lý Thái A càng là cao thủ trong cao thủ, khí thế trên người như cầu vồng, coi như là đứng ở bên trong điện vũ cách bên ngoài vài trăm thước đều có thể cảm nhận được hai cỗ lực lượng đáng sợ kia.
Phong Phi Vân dừng ở trước đại môn của điện vũ, nhìn năm đạo khí tượng trùng thiên ở bên ngoài, chân mày nhíu lại thật sâu, mặc dù chỉ có năm đạo khí tượng nhưng mà hắn lại biết người tới tổng cộng có sáu, còn có một người chính là hồng y tiểu nữ hài kia, Tiểu tà ma của Phong gia.
Sáu người này làm sao lại biết mình ở chỗ này?
Tới thật sự là quá trùng hợp rồi!
Phong Phi Vân khẽ xoay người hướng về phía thần bí chủ nhân được bao phủ trong hỏa diễm kia nhìn thoáng qua một cái, trong lòng nhất thời sáng tỏ, khó trách hắn lại đến trễ như vậy, sáu đại cao thủ của Trừ ma liên minh hẳn là hắn cố ý dẫn tới.
- Phong huynh tựa hồ gặp phải phiền toái, có cần tại hạ ra tay giúp ngươi đuổi những người này đi hay không?
Thần bí chủ nhân hơi nở nụ cười mà nói.
Phong Phi Vân xoay người đi trở về, một lần nữa đi đến trên ghế khách quý, không chút do dự nào đeo Huyết Cấm huyền trạc lên trên cổ tay, nói:
- Thủ đoạn của các hạ thật là cao minh, để cho ta không bội phục không được a!
- Ha ha! Ta nghe không hiểu lời của Phong huynh!
Sau khi thần bí chủ nhân nhìn thấy Phong Phi Vân đeo Huyết Cấm huyền trạc vào cổ tay, cười đến càng thêm vui vẻ, giống như đã sớm biết Phong Phi Vân nhất định sẽ đeo Huyết Cấm huyền trạc ở trên cổ tay vậy.
- Phong huynh hiện tại nhưng là người mình rồi, Kỷ lão, ngươi còn không đi mười sáu vị nghịch thiên tài tuấn ở bên ngoài đều rời đi?
Thần bí chủ nhân phân phó một tiếng.
Một lão giả ngồi ở trên ghế khách quý kia đứng dậy, hơi hơi bái thần bí chủ nhân kia một cái, sau đó liền đi ra thiên tài biệt phủ.
- Kỷ Phong, các ngươi tới nơi này làm gì?
Lão giả nói.
- Bát gia gia, làm sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?
Kỷ Phong cung kính bái một cái.
- Nơi này vốn là biệt phủ mà ta thanh tu!
Lão giả thản nhiên nói.
- Nhưng mà chúng ta nhận được tin tức, nghe nói yêu ma chi tử đang ở bên trong.
Kỷ Phong nói.
- Các ngươi bị yêu ma chi tử lừa rồi...
Lão giả nói.
...
Cũng không lâu lắm, sáu vị nghịch thiên tài tuấn kia của Trừ ma liên minh đều đã rời đi, lão giả lại trở về bên trong điện vũ, ngồi ở trên ghế khách quý, bắt đầu nhắm mắt tu luyện.
- Oanh!
Mọi người đồng loạt đem ánh mắt nhìn lên trên bộ dáng già nua còng xuống của hắn.
Lão giả này cư nhiên là một vị tiền bối của Kỷ gia, khó trách có thể ngồi lên trên ghế khách quý, năm lão giả khác sợ rằng thân phận cũng sẽ không thấp hơn so với vị Kỷ gia này.
Trong lòng Phong Phi Vân càng thêm dậy sóng chập chùng, ngay cả người có danh tiếng thế hệ trước của Kỷ gia đều cam tâm bị khống chế, thần bí chủ nhân này càng ngày càng để cho hắn cảm thấy đáng sợ.
- Ngày mai Vạn Tượng tháp khảo hạch, nhất định quần hùng tụ tập, phàm là người có thể thông qua khảo hạch trở thành học viên của Vạn Tượng tháp, có lẽ liền có cơ hội nhìn thấy dung mạo chân chính của ta.
Thần bí chủ nhân kính mọi người một chén, nhưng mà tất cả tu sĩ lại đã không có hào hứng uống rượu, sau ba tuần rượu liền liên tục cáo từ rời đi.
Phong Phi Vân đi ra thiên tài biệt phủ, trong lòng như cũ không thể bình tĩnh, căn cứ vào linh giác cảm ứng của hắn, niên kỷ của vị thần bí chủ nhân này sẽ không vượt qua hai mươi lăm tuổi, nhưng mà tu vi cùng thủ đoạn laijd dáng sợ như vậy, để cho cao thủ tuyệt đỉnh của thế hệ trước đều ngoan ngoãn nghe lời, hắn chẳng lẽ là một trong bát đại thiên tài cấp bậc sử thi?
← Ch. 0286 | Ch. 0288 → |