← Ch.0324 | Ch.0326 → |
Cơ hồ mỗi một tu sĩ đi vào Vạn Tượng Tháp đều tiến vào trong Vô Lượng Tháp thử thân thủ một lần, nếu có thể đủ xông đến tầng thứ bảy vậy thì tất nhiên sẽ được cao tầng Vạn Tượng Tháp coi trọng, nói không chừng sẽ có nhân vật cấp bậc tháp chủ chủ động đi ra thu đồ đệ cũng không chừng.
Nếu là có thể trở thành đồ đệ một vị tháp chủ, vậy thì căn bản không cần lo lắng đến vấn đề công pháp tu luyện và tài nguyên tu tiên nữa, hơn nữa địa vị bản thân tại Tu Tiên Giới cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, sau này đi đến bất cứ nơi nào ở Tu Tiên Giới cũng đều sẽ được chúng Tu tiên giả tôn kính.
Tháp chủ truyền nhân, đây là một khối kim tự chiêu bài.
Nhưng thiên tài có thể xông đến tầng thứ bảy lại rải rác không có mấy, vài năm cũng chưa chắc xuất hiện một người, có thể nói là thiên tài trong thiên tài, phượng mao lân giác chính thức.
- Nửa tháng qua, 52 vị tài tuấn dưới trướng ta trước sau đều đi xông Vô Lượng Tháp, nhưng có thể xông vào tầng thứ năm cũng chỉ có sáu vị, có người thậm chí chỉ có thể xông vào tầng thứ ba liền bại lui.
Trong thanh âm người thần bí tràn đầy tiếc hận, hiển nhiên thập phần thất vọng đối với những tài tuấn kia.
Tu hội thiên tài biệt viện Phong Phi Vân cũng đi rồi, lúc ấy tu sĩ trẻ tuổi gặp phải không ai mà không phải là nhân kiệt vặn dặm có một, nhưng những người này vậy mà bại lui ở tầng thứ ba, qua đó có thể thấy được muốn xông Vô Lượng Tháp là chuyện gian nan bực nào.
- Chẳng lẽ ngay cả một người xông vào tầng thứ sáu cũng không có?
Phong Phi Vân có chút không tin, ít nhất Bắc Minh Đường và nam tử tóc bạc kia đều là nghịch thiên tài tuấn, thiên phú tuyệt cao, không có khả năng ngay cả tầng thứ sáu cũng không qua được.
Trong rừng trúc, linh yên gột rửa!
Đoàn hỏa diễm đỏ thẫm treo trên bầu trời cao kia tựa như một vòng mặt trời nhọ đọng trên Thiên Mạc, cho dù Phong Phi Vân hiện giờ đã tu luyện Phượng Hoàng Thiên Nhãn đến Động Hư chi cảnh nhưng vẫn chỉ có thể nhìn thấy một cái hình dáng, không cách nào nhìn thấu được đoàn hỏa diễm kia cả.
- Bắc Minh Đường, Huyết Vũ, Luyện Nhất Phàm đều là nghịch thiên tài tuấn, nhưng lại đều bại lui ở tầng thứ năm, không một ai có thể bước chân vào đại quan tầng thứ sáu.
Thần bí chủ nhân hơi thở dài nói.
- Ngay cả bọn hắn cũng không thể xông đến tầng thứ sáu, ta làm sao có thể xông đến tầng thứ 8 được?
Phong Phi Vân có khi tuy rằng cuồng ngạo, nhưng lại không phải là một người tự tin mù quáng.
- Tầng thứ 8 chỉ là một loại giả thiết, cũng là một mục tiêu ta định ra cho người, kỳ thật ta đối với cái này cũng không ôm bất kỳ hi vọng nào cả, ngươi nếu có thể xông đến tầng thứ bảy đã đạt đến yêu cầu mà ta muốn rồi.
Thần bí chủ nhân nói.
Phong Phi Vân hừ lạnh một tiếng:
- Ngay cả bọn người Bắc Minh Đường cũng bại lui ở tầng thứ năm, nói không chừng ta cũng sẽ bại lui ở tầng thứ năm cũng nên.
Phong Phi Vân tuy rằng nói như thế, nhưng trong lòng cũng đã sinh ra hứng thú nồng đậm đối với Vô Lượng Tháp kia, rất muốn xem một chút xem nơi đó rốt cục là tồn tại thế nào? Mình lại có thể xông đến tầng thứ mấy?
Mỗi một người trẻ tuổi đều có trái tim tranh cường háo thắng, điểm này đều không sai, tranh vanh tuế nguyệt, nhất chiến xưng Vương.
- Ta tin tưởng thiên phú của ngươi tuyệt đối cao hơn bọn hắn, nhất định sẽ không khiến ta thất vọng đâu, nếu ngươi có thể xông đến tầng thứ bảy, ta liền tặng Huyết Vũ cho ngươi.
Thần bí chủ nhân khanh khách một tiếng.
Phong Phi Vân trố mắt nhìn, ánh mắt hướng nhìn vào sâu trong rừng trúc, chỉ thấy một giai nhân tuyệt sắc chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở đó, hồng sam theo gió phiêu động, ở trong rừng trúc xanh ngát lộ ra đặc biệt rực rỡ tươi đẹp và bắt mắt.
Huyết Vũ ở Tuyệt Sắc Lâu mỹ mạo bài danh thứ ba, gợi cảm xinh đẹp xếp hàng thứ nhất, tu vị đạt đến Thiên Mệnh đệ nhất trọng, tuyệt đối là một vưu vật mà bất kỳ nam nhân nào trong thiên hạ đều muốn có được.
Nàng dáng người tuyệt mỹ, cao gầy động lòng người, tựa như một con Hồng Hồ Điệp nhẹ nhàng bay múa trong rừng trúc vậy.
Nhưng ở trong mắt Phong Phi Vân lại cảm thấy nàng càng giống như một đầu hồ ly tinh màu đỏ, thật sự quá mê người, nhưng loại hấp dẫn này lại không hề có chút dung tục, ngược lại mang theo vài phần thánh khiết.
Nàng tóc xanh như thác nước, da thịt như tuyết, rất xa vũ mị cười cười, chỉ hơi hé môi cười nhưng đã khiêu khích thần kinh người gấp nhiều lần so với những phường dong chi tục phấn kia cỡi hết đồ đứng trước mặt.
- Ha ha! Phần lễ vật này, thật đúng là đủ quý trọng.
Phong Phi Vân cười nói.
Thần bí chủ nhân nói:
- Nếu ngươi có thể xâm nhập tầng thứ 8, sẽ có lễ vật quý hơn trọng tặng cho ngươi, cam đoan cho ngươi càng thêm động tâm.
Đoàn hỏa diễm trên bầu trời kia lăng không biến mất, toàn bộ rừng trúc lại khôi phục yên lặng mà quạnh quẽ, vị thần bí chủ nhân kia đã đi mất.
Tu vị người này quả thật đáng sợ, Phong Phi Vân vậy mà không cảm giác được hắn đến thế nào, lại rời đi thế nào.
Huyết Vũ chậm rãi đi tới, trên người mang theo hương thơm mê người tựa như mùi thơm xử nữ, đứng ở đối diện Phong Phi Vân lộ ra dáng cười tự nhiên nói:
- Ngươi nếu có thể xông đến tầng thứ bảy, ta liền thuộc về ngươi
...
Đây là một khối bia đá cao cả trăm trượng, tọa lạc nơi miệng sơn cốc tràn đầy sương mù, đã hơn một ngàn năm, bởi vì dãi nắng dầm mưa trong thời gian dài nên trên đó đã tràn đầy dấu vết phong hoá.
Vô Lượng Tháp!
Ba chữ cổ dùng búa tạc ra khắc ở phía trên đó, vô số thời đại qua đi, kiểu chữ đã xảy ra cải biến rất lớn, đã có rất ít người có thể nhận ra ba chữ kia rồi.
Chỉ là mỗi một tu sĩ đi đến trước bia đá đều có thể cảm nhận được kình ý bá đạo trong chữ cổ kia, đây là một cổ đạo tắc hằng cổ bất diệt, coi như là thời gian cũng không thể phai mờ được nó.
- Vô Lượng Tháp ở nơi nào?
Phong Phi Vân nhìn qua tấm bia đá nguy nga cao ngất trước mặt, nhưng lại căn bản không thấy được chút bóng dáng nào của Vô Lượng Tháp cả.
Khối bia đá này cũng không biết nặng bao nhiêu ngàn cân, tuy rằng đứng ở giữa hai ngọn núi nhưng lại không hề mất đi vẻ khí phách và to lớn, thật giống như một khối Đính Thiên Thần Thạch sừng sững giữa Thiên Địa vậy.
Đằng sau tấm bia đá này là sơn cốc sương trắng bao phủ, bên trong gợn sóng mênh mông cuồn cuộn, tràn đầy thần bí chi khí.
- Tiến vào sơn cốc này, dĩ nhiên có thể trông thấy Vô Lượng Tháp.
Huyết Vũ nói.
Thủ hộ Vô Lượng Tháp chính là một lão đạo mặc áo bào bát quái, lão đạo này an vị ở dưới bia đá, vẫn không nhúc nhích, tựa như một khối thạch đầu không có chút khí tức sinh mệnh nào cả vậy.
Không ngừng có người lướt qua bên người lão đạo kia, tiến nhập vào sâu trong cốc, biến mất trong sương trắng tràn ngập.
Phong Phi Vân mới đến không đến một phút đồng hồ đã thấy có hơn năm mươi vị thiếu niên thiên tư không tầm thường tiến nhập sơn cốc, lão đạo kia lại không thấy ngăn trở, cũng không hỏi lấy một tiếng, thật giống như căn bản như không chút liên quan đến hắn vậy.
← Ch. 0324 | Ch. 0326 → |