← Ch.0352 | Ch.0354 → |
Hắn gọi thẳng tục danh của Thần Vương hiển nhiên chính là nhân vật cùng thế hệ, địa vị tuyệt đối không thấp.
Trong tay hắn cầm một cây phất trần trắng muốt linh quang lập loè, trên đạo bào màu trắng lưu động lấy hào quang xanh ngọc, đỉnh đầu ngưng tụ tam hoa vân, trên lưng phát ra đại đạo bảo quang, lộ ra tiên phong đạo cốt.
Đây chính là tiền tháp chủ của Đạo Tháp̉, đạo hiệu "Phù Trần Tử", ở trong Vạn Tượng Tháp tu vị có thể được xếp vào top 5, hơn nữa hắn còn có một thân phận khó lường, chính là một trong ba vị tán nhân của Đạo Môn, từng khai đàn diễn giải, ngay cả rất nhiều chưởng giáo các đại tiên môn đều từng đi dự thính, ở Thần Tấn vương triều Đạo gia chư phái luôn có được lực hiệu triệu không hề tầm thường.
Ở Tu Tiên Giới, luận lực ảnh hưởng, Phù Trần Tử thậm chí còn trên cả Thần Vương.
Chỉ cần Phù Trần Tử nói một câu, vậy thì mấy tiên môn đỉnh tiêm ở Nam Thái Phủ, ví dụ như Thiên Nhất Tiên Môn, Tử Tiêu Động Phủ, Đại Diễn Tiên Môn, cũng không dám lại đuổi giết Phong Phi Vân nữa.
Đương nhiên ở triều đình thì lực ảnh hưởng của Thần Vương đương nhiên mạnh hơn Phù Trần Tử nhiều rồi.
Hai người này đều là nhân vật cấp đại lão, lực ảnh hưởng tuy rằng có mạnh có yếu, nhưng cái gọi là mạnh yếu, kỳ thật đều chỉ là cách nói tương đối, lực ảnh hưởng của Phù Trần Tử tại triều đình cũng rất lớn, lực ảnh hưởng của Thần Vương tại Tu Tiên Giới cũng là cấp bậc thái đẩu.
- Phù Trần Tử, ngươi không phải đang ở sinh tử nhai bế quan, nói muốn bế quan 300 năm sao, mới qua không đến hai trăm năm sao lại chay đến đây rồi?
Thần Vương trố mắt nhìn, phát ra tiếng cười khanh khách.
Phù Trần Tử tự nhiên chính là được hộ tháp lão đạo thông tri nên mới gấp gáp chạy đến.
Người đạt tới cấp bậc như bọn hắn, đều muốn tìm được một môn nhân phù hợp truyền thừa đạo thống, dạy dỗ một thiên kiêu, có thể lưu danh bách thế; dạy dỗ một tên ngu xuẩn, chỉ tổ để tiếng xấu muôn đời.
- Hai người các ngươi đều đã có truyền giáo đệ tử, càng là thân phận tháp chủ, cần gì phải tham lam như vậy, lần này để ta đi.
Một lão đầu gầy lun mang giày rơm rách nát, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở trước Thần Vương và Phù Trần Tử, ngồi trên một tảng đá.
Lão nhân này tay cầm một cái mũ bện từ lá trúc, trong tay còn ôm một cái đòn gánh đào mộc, trên tóc còn có vài miếng lá cây, hắn dùng mũ rơm trong tay nhẹ nhàng vẫy lấy, thật giống như một tiều phu đang ngồi hóng mát dưới cây vậy.
Lão gia hỏa này lộ ra một ngụm răng vàng, híp mắt cười với Thần Vương và Phù Trần Tử, mà hàm răng kia rõ ràng lại mất mất hai cái, nhìn qua có chút trống trải..
Lão gia hỏa này cũng không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đó, tất cả mọi người đều không phá hiện ra hắn, thẳng đến khi hắn mở miệng nói chuyện, mọi người mới thấy hắn ở đó.
- Mẹ nó, Lam Mộc Tiều, ngươi còn có chết sao?
Thần Vương trực tiếp kéo đai lưng xuống, muốn đi hung hăng quất lão tiều phu kia hai roi.
Thần Vương từng đánh cuộc thua lão tiều phu này, thiếu chút nữa đã thua đến mức ngay cả quần cũng không còn, nhưng về sau mới phát giác mình đã bị lão tiều phu này lừa gạt, đến khi muốn tìm hắn tính sổ thì lão côn đồ này lại như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, một lần thất tung đã là hai trăm năm không thấy bóng dáng.
Hôm nay rốt cục gặp lại lão tiều phu, Thần Vương há có thể buông tha hắn.
- Vô Lượng Thiên Tôn, Lam Mộc Tiều, còn không mau trả lại Linh Khí Thần Tiêu Châm của Đạo Môn ta lại, lão đạo hôm nay liều mạng với ngươi.
Phù Trần Tử sắc mặt tái nhợt, săn ống tay áo, muốn đánh nhau một trận.
Lão tiều phu cũng từng lừa gạt hắn không nhẹ, từ trong tay hắn gạt lấy một kiện Linh Khí đỉnh tiêm Thần Tiêu Châm của Đạo Môn, nói là trong vòng ba ngày sẽ trở về, kết quả là sau khi mượn đi liền hai trăm năm không thấy bóng dáng, quả thực khiến tóc Phù Trần Tử cũng gấp đến mức bạc trắng rồi.
Lão tiều phu cũng không phải người bình thường, chính là tháp chủ của Thần Thông Tháp, có rất ít người biết rõ hắn đến cùng đã sống bao nhiêu tuổi, chỉ biết là tám trăm năm trước, hắn cũng đã là tháp chủ Thần Thông Tháp rồi.
Nghe đồn hắn còn một thân phận khác, đó chính là cung chủ đời trước của Thần Linh Cung.
Chỉ riêng thân phận này thôi cũng đủ hù chết một mảng lớn người rồi, chỉ là không biết là thật hay giả, chưa từng có ai chứng thực qua, lão tiều phu cũng chưa từng thừa nhận qua.
- Các ngươi... Các ngươi bình tĩnh ah! Rất nhiều tiểu bối ở đây, chú ý hình tượng ah!
Lão tiều phu đội mũ lại lên đầu, đặt đòn gánh lên trên vai, khom người, cong lưng, tựa như một con chuột vậy, XÍU... UU! một tiếng liền biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa
Thần Vương và Phù Trần Tử đều vồ hụt.
- Chúng ta đều là người có thân phận, các ngươi cũng quá keo kiệt rồi, không phải chỉ là vài món bảo vật sao, mượn tới chơi mấy ngày thôi mà, xem các ngươi gấp đến độ nào kia.
Khi lão tiều phu lần nữa xuất hiện đã đứng ở trên tấm bia đá cao trăm trượng, khiêng đòn gánh, ghé vào trên tấm bia đá, trung thực nói với bên dưới:
- Chúng ta đều là người có tiết tháo, ba ngày sau khẳng định sẽ hai tay hoàn trả.
- Mẹ nó, lại là ba ngày!
- Vô Lượng Thiên Tôn, ba ngày con em ngươi à!
Thần Vương và Phù Trần Tử cũng không thể bình tĩnh được nữa, đã hoàn toàn bị lão tiều phu chọc giận, trên người chiến khí mãnh liệt, thoáng qua đã rơi xuống trên bia đá, nhưng lúc bọn hắn xuất hiện thì lão tiều phu đã lại biến mất không thấy đâu nữa.
Những đệ tử một đời tuổi trẻ bên dưới đều cả kinh đến ngay cả cằm cũng suýt rơi xuống đất, ba vị này đều là nhân vật cao cấp nhất Vạn Tượng Tháp, bình thường đều được tôn kính đến cực điểm, nhưng một màn trước mắt này lại hoàn toàn phá vỡ hình tượng trong lòng bọn họ.
Đặc biệt là tháp chủ Thần Thông Tháp, lão hàng này quả thực chính là một tên côn đồ, nào giống như một nhân vật truyền kỳ chứ.
- Tiểu cô nương, ta thấy ngươi cốt cách kinh kỳ, thiên phú dị bẩm, chính là thiên tài tu luyện trong vạn người không một, có nguyện ý theo ta tiến vào Thần Thông Tháp, trở thành truyền nhân y bát của ta không, tương lai sẽ kế thừa vị trí tháp thủ Thần Thông Tháp của ta?
Lão tiều phu chẳng biết lúc nào chui ra từ sau lưng Tiểu Tà Ma, biểu lộ thần thánh, có vài phần bộ dáng như cao nhân đắc đạo.
Lão tiều phu đã đắc tội Thần Vương và Phù Trần Tử không nhẹ, không muốn lại cùng bọn họ tranh giành Phong Phi Vân, miễn cho bị quần ẩu, vì vậy hắn liền nhắm vào Tiểu Tà Ma.
Hắn nháy mắt con ngươi, tựa như một quái thúc thúc đang lừa gạt tiểu nữ hài, không, phải là quái gia gia mới đúng.
Tiểu Tà Ma ôm bạch miêu nhi, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào lão côn đồ đột nhiên xuất hiện này, bờ môi trắng nõn nà giật giật, dùng ngón tay gãi gãi lọn tóc, bộ dáng rất là đáng yêu.
Hiển nhiên là còn chưa kịp phản ứng.
- Được rồi, nếu ngươi đã đồng ý, vậy thì hiện giờ ngươi chính là quan môn đệ tử của ta, ngày mai ta liền truyền vị trí tháp chủ Thần Thông Tháp cho ngươi.
Lão tiều phu sờ lên cái cằm, thần sắc cực kỳ cao ngạo nói.
← Ch. 0352 | Ch. 0354 → |