← Ch.0394 | Ch.0396 → |
Cũng chính vì nguyên nhân này, cho nên sau khi xông vào Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, Phong Phi Vân cũng chưa từng tới tìm Mộ Dung Thác, chính là muốn hắn đợi không nổi, chủ động ra tay.
Phong Phi Vân không sợ Kỷ Thương Nguyệt muốn giết hắn, chỉ sợ nàng ngầm giở trò, giờ phút này, nàng ra tay, cũng là việc nằm trong dự liệu của Phong Phi Vân.
- Thì ra là Thương Nguyệt muội tử, đã lâu không gặp, nhớ ta sao?
Phong Phi Vân trêu chọc nói.
- Ta muốn ngươi chết!
Thanh âm Kỷ Thương Nguyệt rất âm trầm, tựa như vang lên bên tai Phong Phi Vân vậy.
Oán khí của nàng rất nặng, tựa như một nữ quỷ đến tìm Phong Phi Vân lấy mạng vậy, Ma Kỳ nhô lên cao, bay thẳng xuống, mảng lớn hắc mang giống như sóng biển trên Thần Hải vậy.
Chiến uy của Linh Khí đã bị hoàn toàn kích hoạt, thập phần khiến người sợ hãi, coi như là tu sĩ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn cũng sẽ bị nghiền áp thành bột mịn.
Kỷ Thương Nguyệt chính là Tử Linh Tử của Kỷ gia, tu luyện thành Tà Linh Tầm Bảo Sư, đã tế luyện Đại Phong Kỳ thành một tấm Ma Kỳ.
Phong Phi Vân cũng tế ra Miểu Quỷ Ban Chỉ, chống lại ma uy của Đại Phong Kỳ, mà hai mắt hắn cũng lao ra hai đạo hỏa diễm, thi triển ra Phượng Hoàng Thiên Nhãn, muốn tìm ra Kỷ Thương Nguyệt.
Ầm ầm!
Trên mặt đất một hồi run run, một bạch cốt già nua từ trong lòng đất leo ra, huyết nhục trên người đều đã rữa hết, nhưng tóc trên đầu vẫn đen kịt như cũ, sau khi nhìn thấy liền khiến người sởn hết cả gai óc.
Đây không biết là di hài vị tiền bối nào của Linh Bảo Tháp, bạch cốt còn cứng rắn hơn cả sắt thép, vốn đã chôn xương mấy chục năm, nhưng lại bị Kỷ Thương Nguyệt sử dụng Tà Linh tầm bảo thuật gọi ra từ trong lòng đất
- Này, Kỷ cô nương, quấy rầy tiền bối ngủ say, đây là chuyện rất không đạo đức, sẽ đoạn tử tuyệt tôn đấy.
Một chân Phong Phi Vân bị cỗ bạch cốt kia nắm lấy, nếu không phải hắn kịp thời triệu hồi bạch thạch chiến đao, đánh bay cánh tay bạch cốt thì nói không chừng cái chân này đã biến thành bùn máu rồi.
Cô nàng Kỷ gia này thật sự đủ cay, thủ đoạn rất quỷ dị, khiến Phong Phi Vân cũng không thể không thận trọng, nếu lật thuyền trong mương, rơi vào trong tay của nàng vậy thì thảm rồi.
- Phong Phi Vân, ngươi tên cầm thú này, cũng biết hai chữ đạo đức sao?
Kỷ Thương Nguyệt cười lạnh.
- Khục khục, ta là cầm thú, chung quy còn tốt hơn ngươi, bị cầm thú đè...
"Oanh! "
Một phiến ma vân đánh ra, một đạo chưởng cự đại ấn ẩn ở trong đó, lời trêu chọc của Phong Phi Vân đã chọc giận nàng, quả nhiên chân thân ra tay, muốn đánh Phong Phi Vân thành tàn phế.
Đợi đến khi nàng ra tay, Phong Phi Vân một đao chém nát cổ bạch cốt kia, sau đó liền đánh tới mảnh ma vân kia.
Ầm ầm!
Tầm bảo chi thuật của Kỷ Thương Nguyệt thập phần cao minh, vượt qua tưởng tượng của Phong Phi Vân, nàng có thể trong một lần đánh ra hơn mười đạo thuật pháp, thiếu chút nữa đã đánh bay cả bạch thạch chiến đao trong tay Phong Phi Vân rồi.
Thiên sinh linh nhân quả nhiên không phải chuyện đùa, cộng thêm nàng từ nhỏ đã tu luyện tầm bảo bí thuật, Linh Giác của nàng xa xa không chỉ là trình độ mà Linh Bảo Tháp khảo thí ra được, lúc đó nàng đã ẩn tàng không ít rồi.
Chỉ riêng cường độ Linh Giác đã có thể áp Phong Phi Vân vài lần rồi.
- Ngươi lại trở nên mạnh mẽ rồi, nhưng so với ta vẫn có chênh lệch không nhỏ!
Phong Phi Vân đánh ra một trảo, có vầng sáng màu đen, màu đỏ, màu xanh, màu trắng quấn quanh trên cánh tay, chính là Hắc Thủy thuật, Xích Hỏa Thuật, Thanh Mộc Thuật, Bạch Kim Thuật
Hơn mười đạo bí thuật mà Kỷ Thương Nguyệt đánh ra căn bản không ngăn được một trảo này của Phong Phi Vân, bị đơn giản phá vỡ, thủ trảo của Phong Phi Vân nắm lấy vai thơm của nàng, muốn bắt lấy nàng.
PHỐC!
Một đạo vết máu từ bờ vai nàng nứt ra, bị chính linh khí của cô ta cắt ra, coi như là mất đi một tay nàng cũng không muốn lần nữa rơi vào trong tay Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân năm ngón tay run lên, trên đó dính máu tươi, không thể không thu tay lại.
Bá!
Nàng mặc lấy áo đen rộng thùng thình, bay ngược trở về, rơi xuống chỗ sâu trong rừng trúc, tránh xa khỏi Phong Phi Vân, bả vai bị chụp rách một khối, lộ ra bờ vai như bạch ngọc, trên đó có một đạo vết máu xẹt qua, vẫn còn đang nhỏ máu.
- Đối với mình cũng ác vậy sao?
Phong Phi Vân sờ lên huyết dịch trên ngón tay, cảm giác có chút ấm áp.
- Hừ, chung quy còn tốt hơn rơi vào tay ngươi gấp trăm ngàn lần.
Kỷ Thương Nguyệt thu Đại Phong Kỳ về, cuốn lấy, nắm trong tay, đứng trong rừng trúc ở xa xa.
Nàng dáng người cao ngạo, tóc dài màu đen rủ xuống rên ngón tay, bị gió thổi đến mất trật tự, chỉ là ánh mắt của nàng lại đặc biệt lạnh như băng, thẳng tắp như kiếm nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân:
- Hôm nay giết không được ngươi, chỉ trách ta tu vị còn chưa đủ cao, chờ Tà Linh chi pháp của ta đại thành, nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Nàng hóa thành một mảnh mây mù màu đen, thối lui vào sâu trong rừng trúc, ý định đào tẩu.
- Ha ha, ngươi trốn được sao? Ngoan ngoãn trở về làm nữ nô cho ta, mỗi ngày làm ấm chăn cho ta đi.
Cô nàng Kỷ gia này thật sự quá mức hung ác không thể lại thả nàng rời đi được, nếu là thật sự để cho nàng tu luyện thành công vô thượng thần thông của Tà Linh Tầm Bảo Sư, đến lúc đó muốn đối phó nàng sẽ rất phiền toái.
Tốc độ Phong Phi Vân cực nhanh, giống như đạp phong mà đi, từ phía sau đuổi theo, lần nữa duỗi ra một trảo, vươn vào trong sương mù màu đen, muốn lôi nàng ra, không thể lại thả nàng rời đi được.
Kỷ Thương Nguyệt bị ép bất đắc dĩ, lần nữa tế ra Đại Phong Kỳ, ngăn trở một trảo này của Phong Phi Vân, thân thể mềm mại giống như một Xà mỹ nữ, "Bá" một tiếng, bay vút mấy trăm trượng, lách vào đại môn Linh Bảo Tháp.
Xoẹt xẹt!
Phong Phi Vân chỉ có thể từ trên lưng của nàng kéo xuống một khối áo đen, không cần nghĩ ngợi, cũng đuổi theo vào, một bước bước vào đại môn Linh Bảo Tháp, hai vị đệ tử vốn thủ vệ cửa tháp đã bị nàng đánh bại, trên người tràn đầy băng sương màu đen, biến thành hai cỗ hắc thi.
XIU.... XIU... !
Mấy tiếng xé gió vang lên, đã có người phát giác được động tĩnh của Linh Bảo Tháp, lập tức chạy qua bên này, là hai ngân giáp chiến tướng, chỉ ba lượt hô hấp đã đi tới trước cổng chính của Linh Bảo Tháp, thấy được hai cổ hắc thi nằm trên mặt đất, đều là bị Tà Linh tầm bảo thuật đánh chết.
- Là Tà Linh Tầm Bảo Sư ra tay, có người xông vào Linh Bảo Tháp, mau thông tri cho người hộ tháp ở mỗi tầng cẩn thận đề phòng.
Hai ngân tướng đồng thời đánh ra một mảnh vầng sáng màu bạc, từ tầng thứ nhất Tầm Bảo Tháp một mực lan tràn đến đỉnh tháp, toàn bộ tu sĩ của Tầm Bảo Tháp đều bị kinh động, tất cả mọi người đều biết có người xông vào trong Linh Bảo Tháp
Oanh!
Tất Ninh Suất vốn đang vụng trộm tiềm nhập vào trong Linh Bảo Tháp, giẫm ra một cước, chẳng biết tại sao trận vân trên mặt đất lại đột nhiên vọt ra, thiếu chút nữa đã thôn phệ cả chân hắn.
← Ch. 0394 | Ch. 0396 → |