← Ch.0395 | Ch.0397 → |
- Mẹ nó, chuyện gì đây?
Tất Ninh Suất vội vàng bay vút trở về, từ trong trận vân đào thoát ra ngoài, căn cứ theo kinh nghiệm của hắn là có người đã kích hoạt toàn bộ trận vân trong Linh Bảo Tháp, tiến nhập trạng thái phòng ngự tuyệt đối.
Rốt cuộc là ai kinh động đến người Linh Bảo Tháp thế?
Chỉ cần là tặc, lá gan đều không lớn, hắn muốn tránh lui, tạm thời rời khỏii Linh Bảo Tháp.
Nhưng hắn vừa quay người lại, một đạo bóng người màu đen yểu điệu liền bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt hắn, đó là một nữ tử tuyệt sắc, băng sương lãnh nhan, mặc một bộ trường bào màu đen, nhưng lại không giấu được thân thể mềm mại đặc sắc kia.
Đôi mắt dễ thương như bảo thạch màu đen, mang theo một tầng sương lạnh, khiến người không dám nhìn thẳng.
Tất Ninh Suất sắc đảm ngập trời, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt, trong lòng miên man bất định, nhưng vào lúc này, bên tai lại truyền đến một tiếng quát lạnh, giống như Thiên Lôi nô vang bên tai, chấn khiên đầu hắn phải "Ông ông" vang lên:
- Cút ngay!
Kỷ Thương Nguyệt bay vút mà qua, một cước đạp bay Tất Ninh Suất ra ngoài, sau đó liền cấp tốc lao lên trên Linh Bảo Tháp, biến mất trên cầu thang cổ thạch đi thông tầng thứ tám mươi mốt.
Tất Ninh Suất một đầu đâm vào trên thạch bích, phát ra một tiếng "Bành", cái mũi cũng thiếu chút nữa bị gãy, mặt xưng phù một khối lớn, chửi bậy nói:
- Mẹ của ngươi, xinh đẹp liền có thế đá loạn sao, lão tử liều mạng với ngươi... Ô ô...
Bá!
Phong Phi Vân từ phía dưới vọt lên, che lấy miệng hắn, thấp giọng nói:
- Còn ồn ào nữa, toàn bộ cường giả của Linh Bảo Tháp đều đã chạy đến rồi.
Trong Linh Bảo Thá có mấy đạo khí tức khủng bố truyền ra, phân biệt xuất hiện ở các tầng tháp bất đồng, mỗi một đạo khí tức khủng bố đều đại biểu một vị cường giả tuyệt đỉnh.
Chính là vài chỗ tuyệt mật của Linh Bảo Tháp, cho nên mới có siêu cấp cường giả thủ hộ.
Trên tầng thứ tám mươi mốt, cũng có một đạo khí tức truyền ra, khiến Phong Phi Vân và Tất Ninh Suất đều vội vàng che dấu khí tức, đình chỉ hô hấp, thả chậm tốc độ huyết dịch lưu động, thân thể vẫn không nhúc nhích, như biến thành hai cổ thạch điêu vậy.
Sau nửa ngày, đạo khí tức này mới thu về.
Hai người lúc này mới đồng thời thở dài một hơi!
- Tuyệt đối là tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh đang thủ hộ Ẩn Tằm Sa La, lần này đã kinh động hắn, vẫn nên đợi lần sau hẳn đến đi!
Tất Ninh Suất bị dọa đến không nhẹ, vừa rồi nếu bị người nọ phát hiện ra thì hiện giờ chỉ sợ đã nằm trên mặt đất rồi.
Hắn bị lưc lượng của tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh trấn trụ, không dám bước thêm bước nào nữa.
- Đúng rồi, con mẹ nó ngươi không phải ở bên ngoài canh gác sao, sao lại chạy vào rồi... Ta biết rồi, có phải là ngươi thấy một tuyệt sắc mỹ nữ mặc áo đen... Vì vậy theo đuôi phía sau, tới nơi không có người liền đột nhiên ra tay, đè nàng xuống, lột đi áo ngoài của nàng, sau đó lại kéo xuống áo ngực nàng, cởi luôn quần nàng... Chậc chậc, ngươi chính là muốn làm những chuyện không muốn người biết kia, thật sự là xem thường ngươi, thật khiến Đạo môn song kiệt chúng ta phải mất mặt ah!
Tất Ninh Suất sức tưởng tượng thập phần phong phú, nói đến chỗ kích động, quả thực lòng đầy căm phẫn, mắng to Phong Phi Vân là cầm thú.
- Cái này...
Phong Phi Vân đích thật là đuổi theo Kỷ Thương Nguyệt tiến vào Linh Bảo Tháp, nhưng cái gọi là chuyện không muốn người biết kia, hắn cũng đã sớm làm, cũng không hề phủ nhận, đương nhiên hắn tự nhiên không có khả năng nói cho Tất Ninh Suất biết rồi.
- Ta kháo, ngươi là đuổi theo nàng tiến vào Linh Bảo Tháp đúng không? Những cường giả Linh Bảo Tháp kia cũng là bị các ngươi kinh động sao? Mẹ nó, huynh đệ, tán gái cần nhẹ nhàng một chút có biết không, cũng không thể vội vàng như thế được? Thế nào thì chúng ta cũng là tới trộm Ẩn Tằm Sa La, không phải đến trộm ngọc trộm hương đâu.
Tất Ninh Suất rất khinh bỉ Phong Phi Vân, vì tán gái mà hư mất toàn bộ kế hoạch.
Mà quna trong nhất là, người tán gái là Phong Phi Vân, mà bị đánh lại là hắn.
- Thật sự là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, vốn trộm lấy Ẩn Tằm Sa La đối với ta mà nói quả thực chỉ như một bữa ăn sáng, căn bản không cần tốn nhiều sức, aizz! Hiện giờ xem ra không có hi vọng rồi, bên phía chủ nhân ngươi đi giải thích đi!
Tất Ninh Suất thở dài thở ngắn, hoàn toàn chối bỏ sạch trách nhiệm, đổ cho Phong Phi Vân vì tán gái mà làm hỏng việc.
- Ài! Uy! Ngươi còn dám xông tầng thứ tám mươi mốt sao?
Phong Phi Vân trực tiếp chạy lên Linh Bảo Tháp tầng thứ tám mươi mốt, Tất Ninh Suất ở phía sau dậm chân, nhìn chung quanh một phen, cuối cùng vẫn cắn răng đi theo.
- Ta cho ngươi biết, loại chuyện tán gái này, ta cũng thường xuyên làm, nhưng hiện giờ Linh Bảo Tháp đã trở thành nơi giết người, chúng ta vẫn nên lần sau lại đến đi... Tiểu la lỵ kia rất hung hãn, không dễ đè đâu ah! Cho dù muốn lột quần áo nàng, sợ rằng cũng cần đến ba, năm tên cao thủ, cùng nhau đè nàng mới được, uy, ngươi đến cùng có nghe ta nói chuyện không đấy, tiểu la lỵ kia tuy rằng lớn lên khá tốt, nhưng cũng quá cay đi, vạn nhất đá cho ngươi liêt dương... Ta kháo, con mẹ nó ngươi thật sự là vì nữ nhân, ngay cả mạng cũng không muốn sao...
Tất Ninh Suất lải nhải nói.
Phong Phi Vân bỗng nhiên dừng lại chân, nói:
- Ngươi lại nói nhảm nữa thì thật sự không trộm được Ẩn Tằm Sa La đấy.
- Có tuyệt đỉnh cao thủ đang thủ hộ Ẩn Tằm Sa La, căn bản không phải chúng ta có thể đánh cắp được.
Tất Ninh Suất thấp giọng nói.
Bọn hắn đã bước lên Linh Bảo đạp tầng thứ tám mươi mốt, đen kịt mà trống trải, bên trong có vô số giá sách, không giống như là một tòa bảo khố, mà như một tầng tàng thư trọng địa vậy.
Quả thực là một mảnh biển sách, giá sách nối thành phiến, sách cổ không dưới trăm vạn cuốn.
- Hư!
Trong mắt Phong Phi Vân bỗng lóe lên hỏa diễm, phát hiện trong biển sách kia có khí tức người đag che dấu, người nọ đột nhiên chụp ra một cái, chính là một đệ tử của Linh Bảo Tháp, thân hình gầy gò, mặc nho bào màu trắng.
Phong Phi Vân duỗi ra một tay, đơn giản liền bắt lấy tay của hắn, hắn dĩ nhiên là..."Mộ Dung Thác".
Phong Phi Vân đương nhiên biết rõ Mộ Dung Thác trên thực tế chính là Kỷ Thương Nguyệt, sau khi bắt được hắn, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết là có nên tiếp tục ra tay hay không
Nữ nhân trên đời này đều rất biết giả bộ, nếu Phong Phi Vân không có tu luyện Phượng Hoàng Thiên Nhãn, nhất định đã bị nàng lừa gạt, bị nàng hoàn toàn lừa dối.
- Mộ... Mộ Dung Thác!
Phong Phi Vân bộ dạng đầy kinh ngạc, chậm rãi thả cánh tay hắn xuống
Nếu ngươi đã muốn giả, vậy ta giả theo ngươi.
"Mộ Dung Thác" sau khi thấy chính là Phong Phi Vân liền lập tức thở dài một hơi, vỗ vỗ bộ ngực:
- Thì ra là Phong huynh, làm ta giật cả mình, ta còn tưởng rằng là kẻ xấu xông tháp nữa chứ.
- Ta tự nhiên không phải kẻ xấu.
Phong Phi Vân cười nói.
← Ch. 0395 | Ch. 0397 → |