← Ch.0412 | Ch.0414 → |
Cổ tay Phong Phi Vân nhắc khóa sắt trên tay lại, làm cho kỳ ngưu dừng lại, nói:
- Ra giá?
- Hai trăm vạn kim tệ.
Tất Trữ Suất trong lòng vui vẻ, rất không lưu tình hô cái giá này.
- Cho ngươi!
Phong Phi Vân không chút do dự từ trong giới linh thạch ném ra một tờ kim phiếu, ném cho Tất Trữ Suất.
Đây là kim phiếu lần trước Ngân Câu Phương đưa cho, tổng cộng hơn ba ngàn vạn kim tệ, vẫn đặt trong giới linh thạch.
Tất Trữ Suất không nghĩ tới Phong Phi Vân lại hào sảng như thế, duy nhất một lần ném ra ngoài hai trăm vạn kim tệ, quả thực quá không có thiên lý, nội tâm của hắn vô cùng hối hận, xem ra lần này báo giá quá thấp.
Tuy hối hận nhưng hắn không có cò kè mặc cả.
- Có người trông thấy Nam Cung Hồng Nhan đi quận Tam Thánh, tiếng ca của nàng câu dẫn vạn điểu cùng bay.
Tất Trữ Suất nói.
- Chuyện này là thật?
Phong Phi Vân nói.
- Nửa phần không giả.
Tất Trữ Suất cẩn thận thu tấm kim phiếu này lại, đây là lợi nhuận lớn nhất hôm nay.
Nàng đi quận Tam Thánh làm gì vậy? Phong Phi Vân nhíu mày suy nghĩ.
Tất Trữ Suất trực tiếp xoay người ngồi lên kỳ ngưu, ngồi ở vị trí đuôi trâu, cười nói:
- Người trong thiên hạ cũng biết, yêu ma chi tử cùng mỹ nhân đệ nhất thiên hạ chính là hồng nhan tri kỷ, quận Tam Thánh chính là hiểm địa thi tà đầy đất, chẳng lẽ Phong huynh cam tâm để nàng lẻ loi một mình mạo hiểm sao?
- Đi!
Phong Phi Vân ném một tấm truy phong linh phù vào lưng kỳ ngưu, kỳ ngưu vốn có tốc độ chạy đi nhanh kinh người, bây giờ càng nhanh hơn, có thể nói là nhanh như gió.
Trong nháy mắt vượt qua vài ngọn núi, đi thẳng tới hướng quận Tam Thánh.
Tất Trữ Suất ngồi ở đuôi kỳ ngưu, thiếu chút nữa rớt ra ngoài, may mắn hai tay ôm được đuôi kỳ ngưu.
Căn cứ kế hoạch của Phong Phi Vân, hắn có ý định đi tới quận Tam Tài có ít nguy hiểm lịch lãm rèn luyện, nhưng mà giờ phút này hắn đã cải biến chủ ý, quyết định tiến đến quận Tam Thánh, căn bản không phải chỉ vì Nam Cung Hồng Nhan, hắn còn có ý định khác.
Hắn nhớ rõ Phong gia có một chỗ tổ địa nằm tại mật địa ở biên giới quận Tam Thánh, Phong gia nói không chừng chuyển gia tộc tới đó, hắn cảm thấy không có manh mối nào khác đi tìm.
Phong gia tổ địa có lăng mộ tiên hiền Phong gia, có tu sĩ tiền bối Phong gia ẩn cư, có cất dấu đại bí cổ xưa của Phong gia.
Dù sao mỗi một tổ địa đều không đơn giản, đệ tử Phong gia có tư cách đi vào cũng chỉ thước tiếc tiền nhân mà thôi.
Kỳ ngưu ngày đi tám nghìn dặm, đi nửa tháng rốt cục đi vào biên thùy quận Tam Thánh.
Phong Phi Vân cũng không có trực tiếp xông vào quận Tam Thánh, mà là đường vòng, tiến tới một khu rừng cổ, tại đây có bảy mươi ba ngọn núi lớn, toàn bộ đều bị rừng rậm cổ xưa bao phủ, trong núi mây mù phiêu đãng, mang theo tiên vận ung dung.
Trong dãy núi có tiếng cổ chung vang lên, tiếng chuông kéo dài, thật lâu không dứt.
Phong Phi Vân lần đầu tiên đi vào nơi này, chỉ từng nghe phụ thân nói qua, trong vân lĩnh có đệ nhất tổ địa của Phong gia, gia chủ Lăng Mộ Phong gia đời thứ nhất ở trong tổ địa này.
Nếu như đã tới quận Tam Thánh, vậy tiện đường tới đây xem sao.
Bảy mươi ba ngọn núi thẳng tắp dốc đứng, xuyên thẳng qua tầng mây, trong núi có nhiều bạch hạc dị cầm, nhưng lại chỉ có thể nghe được chim hót, nhìn bóng chim bay.
Sương mù thật sự quá lớn, tu sĩ thiên nhãn thần thông cũng bị ngăn cách.
- Này, Phong Phi Vân, chúng ta không nên đi đi quận Tam Thánh săn giết thi tà, kiếm lấy điểm tích lũy, chạy đến nơi đây làm gì vậy?
Tất Trữ Suất hỏi.
- Săn giết thi tà có tới ba năm, không vội trong nhất thời.
Phong Phi Vân nhảy ra khỏi lưng kỳ ngưu, dọc theo con đường nhỏ phủ đầy cỏ dại đi vào trong rừng.
Vương Mãnh cầm theo Phương Thiên Họa Kích, hở ngực lộ lưng theo sát Phong Phi Vân, Tất Trữ Suất cũng không có biện pháp, cũng đi theo vào.
Trong rừng sương mù càng nhiều hơn, cây cao hơn trăm mét cũng rất nhiều, ánh sáng khó chiếu vào đây.
Đi không bao xa, Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước lại, trên ngón tay ngưng tụ ra ánh sáng màu vàng đánh vào lòng đất, đây là một chiêu "Hoàng thổ thuật", cũng là pháp thuật cuối cùng trong tiểu diễn ngũ hành, uy lực lớn nhất, cũng khó tu luyện nhất.
Trong khoảng thời gian này Phong Phi Vân đều nghiên cứu hoàng thổ thuật, mặc dù cách đại thừa còn rất xa, nhưng đã có được một bộ phận uy lực rồi.
Hào quang pháp thuật màu vàng tiến vào trong đất, trên mặt đất nứt ra khe hở nhỏ, một đạo tinh quang bay ra theo khe hở, một viên chân diệu linh thạch to như chén rượu lớn bay ra, rơi vào trong tay phong Phi vân.
Tuy chân diệu linh thạch bài danh chót nhất trong mười tám loại linh thạch, nhưng mà nó vẫn có giá trị phi phàm, một khối chân diệu linh thạch này ít nhất có thể bán hai mươi vạn kim tệ.
- Móa, ngươi rõ ràng còn có Tầm Bảo Thuật?
Tất Trữ Suất mang vẻ mặt nghi hoặc, tham lam nhìn chằm chằm vào lòng đất, cười nói:
- Phong huynh quả nhiên không thành thật một chút nào, nơi này chắc là một bảo địa, trong lòng đất có nhiều linh thạch đúng không?
- Đương nhiên không phải!
Phong Phi Vân cười cười, thu hồi khối chân diệu linh thạch này, liền đi lên phía trước.
Phong Phi Vân cũng là lần đầu tiên đến vân lĩnh, nhưng mà phát hiện nơi này bảo vật thừa thải, mới đi cả buổi liền từ trong đất đào ra bảy khối chân diệu linh thạch, bốn khối xích đồng cổ thiết, còn hái hai gốc dị thảo vượt qua năm trăm năm.
Đây đúng là không bình thường, chẳng lẽ ngày thường đều không có tầm bảo sư đi tới địa vực này sao? Đây tuyệt đối không có khả năng, nhưng không rõ vì nguyên nhân nào mà nhiều bảo vật như thế nhưng không ai đi đào?
Chẳng lẽ Phong gia phái cao thủ tới thủ hộ tổ địa này?
- Đây nhất định là một tòa bảo địa, lòng đất có rất nhiều tài nguyên khoáng sản. Phong Phi Vân lừa gạt không sao?
Tất Trữ Suất đi theo sau cùng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân thu từng khối linh thạch vào trong linh giới thạch, nếu không phải Phong Phi Vân thu nhanh, hắn sớm đi lên trộm linh giới thạch.
Đi nửa ngày ngắn ngủi, Phong Phi Vân móc bảo vật trong lòng đất ra giá trị cũng đã vượt qua năm trăm vạn kim tệ, quả thực tương đương với một tiên môn cỡ trung thu nhập một năm.
Đây là bảo vật hiếm có dọa người, thật giống như mấy ngàn năm qua không có người nào khai thác.
Đi vào ngọn núi hiểm yếu có một con sông lớn rộng mấy chục thước chảy qua, bên kia bờ sông có một con đường nhỏ đi từ dưới lên trên, cũng không biết đã mở ra bao nhiêu năm rồi, mang theo một cảm giác tang thương cổ xưa.
- Rốt cục có dấu vết nhân loại hoạt động qua, vì sao ta cảm thấy đây không phải là tòa núi lớn, ngược lại giống như một lăng mộ thế?
Tất Trữ Suất linh giác rất cao, trong lòng sinh ra cảm giác kỳ quái.
Vương Mãnh gật gật đầu, nói:
- Hình dạng là một ngôi mộ lớn, nhưng mà to tới mức dọa người.
Ngọn núi lớn này cao tới mấy ngàn thước, phía trên có nhiều nham thạch và cổ bách, hiển nhiên là một ngọn núi lớn tự nhiên, cũng không phải là lăng mộ con người kiến tạo ra.
← Ch. 0412 | Ch. 0414 → |