← Ch.0437 | Ch.0439 → |
Trong thiên địa còn có thi khí chí cao vô thượng tỏa ra, cơ hồ tất cả thi tà đều quỳ xuống, chỉ có tàn thi Tứ Phương Thiên Hầu còn đứng thẳng, sừng sững trên vách đá.
Không, còn có một bóng trắng đứng trước khe núi, hai mắt đạm mạc nhìn qua phương bắc, bóng dáng này mặc thần khải màu trắng, giống như lãng tử tịch mịch tìm đường trở về nhà.
Phong Si tịch mịch như tuyết.
Im ắng và thê lãnh!
- Lực lượng này... Khí tức này...
Phong Phi Vân nhìn qua núi cao mây khói lượn lờ, nhưng lại càng khắc nghiệt hơn trước.
Nữ ma vẫn còn ở lại Bán Đạp Sơn sao?
Trên ngón tay Phong Phi Vân đeo miểu quỷ ban chỉ tự hành chuyển động, sáu bức bản đồ cổ nhấp nháy liên tục, nó giống như cảm nhận được khí tức thanh đồng linh thuyền.
- Ca, chúng ta còn đi lên đỉnh núi không?
Tiểu tà ma hỏi.
Trong mắt Phong Phi Vân tràn ngập kiên nghị, lực lượng dẫn dắt trong tối tăm kia càng ngày càng mãnh liệt, trầm tư một lát, nói:
- Ta phải lấy được, ngươi đừng có đi!
Trên đỉnh núi có lực lượng quá mức cường đại, cho dù không phải nữ ma, cũng nhất định là tồn tại vô cùng khủng bố, quả thực làm cho người ta phải chùn bước, nhưng mà Phong Phi Vân không có lựa chọn.
Trên đường tu hành, chỉ khi bức bản thân mình vào tuyệt cảnh mới có thể tìm được đột phá.
- Tốt, ta không đi!
Vượt quá Phong Phi Vân dự kiến, lần này tiểu tà ma không có lại dính người, quay người đi xuống núi.
- Tiểu nha đầu này tư duy đúng là không đoán ra!
Phong Phi Vân nhìn qua bóng lưng nho nhỏ của nàng, cảm giác cảm thấy nàng nàng đang đánh chủ ý quỷ gì đó, không có khả năng thật sự bị dọa sợ.
Trên đường núi trở nên bình tĩnh không ít, rất ít gặp được thi tà.
Cho dù cực nhỏ có thi tà nhị biến cường đại, Phong Phi Vân đều tránh đi, đi đường vòng.
Trên đỉnh núi luôn có khí tức đậm đặc nhiếp người, tuy nhìn không thấy nhưng lại tồn tại chân thật, nếu là tu sĩ khác, chắc chắn sẽ bị khí tức này dọa sợ bỏ chạy thật xa.
Rốt cục đã đi tới đỉnh Bán Đạp Sơn, nơi này vô cùng hoang vu, cỏ cây hóa thành tro bụi, bùn đất và đá biến thành cát vàng, trên bầu trời có bông tuyết rơi xuống, còn không có rơi xuống đất đã hóa thành khí.
Cát vàng bay đầy trời, gió lạnh gào thét khiến người ta đau tai, giống như đang đi trong sa mạc.
Rốt cuộc Phong Phi Vân nhìn thấy tế đàn cổ xưa, nó là mấy ngàn tấm bia đá xếp thành tế đàn, chôn sâu trong cát vàng, hằng cổ bất động, cho dù là vòi rồng quét qua cũng không thể di động chúng một chút nào cả.
Nói là tấm bia đá, kỳ thật là một khối đá thô lậu mà thôi.
Phong Phi Vân đứng bên ngoài tế đàn, bên cạnh có một tấm bia đá màu trắng cao hơn hắn gấp ba lần, lộ ra khí tức không giống tầm thường, cổ xưa, trầm trọng, còn ẩn chứa một ít thứ gì đó, loại cảm giác này không nói ra được.
- Kỳ quái, chẳng lẽ đây là một tòa tế đàn, dùng số lượng tiểu diễn xếp thành?
Tế đàn này vô cùng to lớn, bên trong như rừng đá mê cung, ngay cả thần thức cũng không thể tiến vào, ẩn chứa quy luật nào đó.
Trong mắt của người khác, rừng đá này chẳng khác gì một đám đá nát mà thôi, nhưng mà dùng nhãn lực Phong Phi Vân lại nhìn ra chúng không tầm thường.
Phong Phi Vân ngồi dưới đất, muốn dùng tiểu diễn thuật suy tính, trong tế đàn phía trước có cát vàng quét qua, một đạo thanh sắc quang mang từ sâu trong tế đàn bắn lên trời.
Miểu quỷ ban chỉ chấn động kịch liệt, thiếu chút nữa bay ra khỏi tay.
- Trong tế đàn có người, chẳng lẽ nữ ma thật ngộ đạo bên trong sao?
Phong Phi Vân căn bản không có tâm tư suy tính nữa, chậm rãi đi một bước vào trong tế đàn!
Oanh!
Chỉ bước vào trong một bước, lập tức vật đổi sao dời, thiên địa như đảo ngược, một vòi rồng mang theo cát vàng đụng vào người Phong Phi Vân, thổi hắn bay ra ngoài.
Lúc hắn rơi xuống đất đã không biết đang ở hướng nào trong tế đàn.
Phong Phi Vân mới đứng vững bước chân, lại giật mình, lui ra phía sau một bước, nói:
- Quả nhiên là nàng!
Một thân ảnh yểu điệu xếp bằng ở đó, nổi trên cát vàng giống như ngồi trên hoa sen bệ thần, ngay cách đó không xa, mặc dù chỉ là một bóng lưng, nhưng hắn tuyệt đối không nhận lầm người.
Toàn thân nàng bao phủ trong màu vàng, trở nên mờ ảo mà linh động, có một loại ma vận, cũng có một loại tiên ý, hai chủng hoàn toàn trái ngược nhau tụ tập trên người của nàng.
Một thanh đồng linh thuyền đang lơ lửng giữa bàn tay của nàng!
Tay nàng có lực lượng quái dị giống như biển cát, vô biên vô hạn, thanh đồng linh thuyền không thể bay ra khỏi tay nàng.
Tinh quang đầy trời hạ thấp, đều rơi vào thanh đồng linh thuyền, cũng rơi vào người nàng, không ngừng giao thoa với nhau.
- Móa! Quá không biết xấu hổ, không ngờ đang tế luyện thanh đồng linh thuyền, cướp đi Hóa Đạo Thạch, hiện tại còn muốn luyện hía thanh đồng linh thuyền, tại sao nàng không làm cường đạo đi?
Trong lòng Phong Phi Vân thập phần tức giận, lại không có trách mắng, trong óc bắt đầu mưu tính làm sao đoạt lại thanh đồng linh thuyền, đây chính là một kiện thánh linh khí mãnh, cho dù trả giá bao nhiêu cũng phải thu hồi trở về.
Tế đàn ỏổ xưa này có lực lượng thần kỳ, hơn nữa lại bị nữ ma bố trí lại một phen, nàng đã có thể nắm giữ một phần lực lượng của tế đàn, tuy nhìn thì đang toàn lực tế luyện thanh đồng linh thuyền, nhưng chỉ cần có người quấy nhiễu, nàng sẽ dùng sát chiêu vô tình, tên động chủ Vô Pháp Thi Động chính là ví dụ tốt nhất.
Nàng ngồi xếp bằng cách Phong Phi Vân không xa, nhưng mà nháy mắt lại xuất hiện bên ngoài mấy trăm trượng.
Kỳ thật nàng từ đầu đến cuối không có di động chút nào cả.
- Súc Địa Thành Thốn, Chỉ Xích Thiên Nhai!
Đồng tử Phong Phi Vân bốc lửa, hắn nhìn thấy trên đất có một đạo văn, tuy có thể nhìn thấy, nhưng lại không cách nào phá giải, bởi vì đây là ma nữ khắc xuống.
Trong lòng âm thầm may mắn bản thân mình vừa rồi không ra tay đánh lén, tuy nhìn thì hắn và nữ ma cách nhau không xa, nhưng lại có khả năng cách nhau mấy ngàn thước, đây là Chỉ Xích Thiên Nhai thần thuật, cho dù phượng hoàng thiên nhãn cũng có vượt qua.
Không phá được Chỉ Xích Thiên Nhai thần thuật, căn bản không tới gần thân thể của nàng.
Giờ phút này nếu cưỡng ép hiếp cướp lấy thanh đồng linh thuyền, chẳng khác gì đi tìm chết, còn không bằng âm thầm tăng tu vị lên, chờ cơ hội.
Một khi xuất hiện chuyện xấu, Phong Phi Vân sẽ có cơ hội.
- Nếu ngươi đang ngộ đạo, ta đây sẽ tới mượn đường, ăn cắp đạo quả của ngươi.
Phong Phi Vân ngồi xuống, ngồi bên cạnh tấm bia đá, lĩnh ngộ một tia đạo tắc ở đây, thu nạp vào trong thân thể.
Thượng cổ tế đàn ẩn chứa một lực lượng thần bí, lực lượng này có thể giúp rất ít người ngộ đạo, nhưng mà nữ ma kinh thái tuyệt diễm, nàng tìm ra được lực lượng bổn nguyên của tế đàn, ở chỗ này nàng ngộ đạo liên tục..
Nàng vừa ngộ đạo, vừa tế luyện thanh đồng linh thuyền.
Phong Phi Vân hiện tại muốn vận dụng phượng hoàng bí pháp, ăn cắp một tia đạo quả của nàng đến đề thăng tu vị của mình.
Lực lượng của thượng cổ tế đàn nằm ở đâu?
Thường nhân không thể đo lường được, cũng rất khó suy tính, nhưng mà nữ ma lại có thể từ trong tối tăm tìm ra lực lượng đó, đang luyện hóa vào bản thân.
← Ch. 0437 | Ch. 0439 → |