← Ch.0594 | Ch.0596 → |
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Thánh Bia màu đen phóng ra khí lạnh, tràn ngập cả đan điền. Nó trực tiếp trấn áp về hướng dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn mà đè nó đi xuống.
Dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn cũng đều không chịu thua chút nào, hung tính bừng bừng, tựa như con đằng xà (rắn biết bay) cuồng mãng xông lại đây, rồi đâm đầu vào Thánh Bia màu đen.
Trên Thánh Bia màu đen có uy danh khiếp người, có mây thần đen tuyền chấn động. Những người trên đó giống như đang niệm chú, làm phát ra những tràng Thiên Âm mênh mông cuồn cuộn.
Dòng nham thạch nóng chảy thứ mười bốn bị nó mạnh mẽ trấn áp, mà xẹp dần về phía đáy đan điền, đâm thủng bức vách vô cùng lớn của đan điền hải, không ngờ đã mở ra Trung Đan Điền.
Đan điền chia làm ba phần: Thượng Đan Điền, Trung Đan Điền, Hạ Đan Điền.
Tu sĩ dưới cấp Thiên Mệnh, tu luyện chính là Thượng Đan Điền.
Tu sĩ trên cấp Thiên Mệnh, tu luyện là Trung Đan Điền, cũng được xưng là "Tử Phủ Trung Cung".
Trung Đan Điền so sánh Thượng Đan Điền khổng lồ gấp vạn lần, mênh mông khó lường, che giấu vô tận thần bí. Coi như tu tiên giả bỏ ra một đời cũng không cách nào thăm dò xong xuôi Trung Đan Điền.
Thân thể chính là một kho báu lớn, thai nghén được lực lượng khổng lồ có thể sánh với vũ trụ. Mà đan điền liền chiếm cứ tầng thứ bẩy của kho báu này.
Chỉ có mở được Trung Đan Điền, mới xem như sơ bộ bước chân vào cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng.
Phong Phi Vân tu luyện ra Thần Cơ, vào lần thứ nhất xông vào trong Trung Đan Điền, bị dòng khí mù mịt trong Trung Đan Điền Tử Phủ hòa tan, biến thành những đạo thần mang, sau đó lại ngưng tụ thành hình một "lồng", ở trong Trung Đan Điền khởi động một mảnh không gian nho nhỏ.
Kỳ thật một mảnh không gian này cũng không coi là nhỏ, chỉ là so với cả Trung Đan Điền mà nói, thì lại chỉ là một góc núi băng.
- Xoẹt!
Thánh Bia màu đen cũng biến thành một luống sáng đen, lọt vào trong Trung Đan Điền, xoay quanh Thần Cơ đang khởi động ở trong không gian, hấp thu dòng khí mù mịt bên trong Tử Phủ.
Đây là mở đầu việc tế luyện pháp khí bổn mạng.
Khối Thiết Bài màu đen này có lai lịch thần bí, lực lượng càng là không thể suy đoán. Trên bề mặt có hình ảnh mười tám vị nhân tài, đại biểu cho ý chí người mạnh nhất tại mỗi một cảnh giới.
Nếu như có thể tế luyện nó thành pháp khí bổn mạng của mình, cũng chưa chắc không thể.
Giờ phút này Địa Kiếp đã trôi qua, Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trên Thanh Đồng Linh Chu, bắt đầu toàn lực tế luyện pháp khí bổn mạng. Một bước này vẫn là cực kì mấu chốt, một kiện pháp khí bổn mạng cường đại rất nhiều lúc đều là con bài chưa lật cuối cùng của tu sĩ, có thể phát huy ra được tác dụng nghịch chuyển sinh tử.
Thượng Đan Điền tự động chữa trị các vết rạn, linh khí bên trong đều trút về hướng xuống trong Trung Đan Điền, tựa như chảy vào một cái động không đáy, căn bản là vô phương lấp đầy.
Toàn bộ ba trăm sáu mươi tòa mệnh huyệt trong thân thể Phong Phi Vân đã mở cả ra, liền như ba trăm sáu mươi vòng xoáy cấp tốc hấp thu linh khí trong thiên địa, trước chảy vào Thượng Đan Điền, sau đó lại rơi xuống Trung Đan Điền Đây là một quá trình cuồn cuộn không dứt.
Sao khi Linh khí chảy vào Trung Đan Điền, liền bị sương mù mờ mịt bên trong Tử Phủ đồng hóa, chuyển biến thành linh khí của Tử Phủ, mức độ thuần khiết so sánh với trước kia thì cao hơn mấy lần, uy lực trở nên càng cường đại hơn.
Thánh Bia màu đen đang hấp thu sương mù mờ mịt của Tử Phủ, khí tức cũng càng ngày càng gần giống với Phong Phi Vân. Thật giống như muốn dung hợp chung một chỗ cùng với hắn, hóa thành một bộ phận thân thể của hắn.
Vô tận linh khí, cũng như nước thủy triều tụ tập lại đây, tràn vào mệnh huyệt, rồi cuồn cuộn không dứt lọt vào đan điền, chuyển biến thành linh khí Tử Phủ.
Không gian Trung Đan Điền mặc dù khổng lồ vô biên vô tận, nhưng mà có thể để cho Phong Phi Vân lợi dụng lại chỉ có một mảnh không gian kia do Thần Cơ khởi động, kích cỡ tương đương với Thượng Đan Điền vậy.
Trừ phi tu vi lại tăng lên lần nữa, thì Thần Cơ mới có thể khởi động không gian lớn hơn nữa, dung nạp càng nhiều Tử Phủ linh khí, tiếp xúc với Tử Phủ linh khí càng thuần khiết hơn.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao "Thần Cơ" lại được tu sĩ xem trọng như vậy. Bởi vì chỉ có "Thần Cơ" mới có thể mở rộng không gian trong Trung Đan Điền thành không gian vô biên vô hạn.
Nếu như Thần Cơ không đủ chắc chắn, thì sau khi khởi động một mảnh không gian nho nhỏ, liền không thể lại bành trướng lần nữa.
Thần Cơ mà không thể bành trướng, tự nhiên không thể tích góp càng nhiều linh khí hơn, tu vi cũng vì thế mà dừng lại ở đây, sẽ không tăng trưởng một phân.
Rất nhiều tu sĩ chính là bởi vì Thần Cơ không yên, cho nên tu vi suốt đời đều đình chỉ tại cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng. Cho dù có tu luyện mấy trăm năm, thì cũng vẫn chỉ có tu vi Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng như trước, cuối cùng một khi đại nạn năm trăm năm đến, liền hưởng áo xô gà cúng.
Đương nhiên cũng có tu sĩ bởi vì là thể chất không tốt, trong Trung Đan Điền Tử Phủ nhân khí không đủ, cuối cùng cũng chỉ có thể đình chỉ tại Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, cả đời cũng không thể lại có thành tích.
Có điều tu sĩ thế này đã rất khá, ít nhất đã tu luyện tới cảnh giới Thiên Mệnh, tại Thần Tấn Vương Triều tuyệt đối được xem như đại nhân vật, còn có thể tiêu dao sống thêm mấy trăm năm. So với những người bình thường không thể tu luyện kia thì tốt hơn nhiều lắm.
Phong Phi Vân theo đuổi tự nhiên không chỉ có thế. Bởi trong mắt của hắn, Thiên đạo liền không có điểm cuối.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!"
Thánh Bia màu đen được hoàn toàn tế luyện thành pháp khí bổn mạng, nối liền với Tử Phủ Trung Cung của Phong Phi Vân thành một khối, thật giống như biến thành một bộ phận thân thể.
Phong Phi Vân có thể cảm giác được rõ ràng sự tồn tại của nó, một luồng tin tức khí tức từ trên Thánh Bia màu đen tuôn ra, truyền vào trong óc Phong Phi Vân.
- Vũ Hóa Đài!
Phong Phi Vân lẩm nhẩm trong miệng ba chữ này, chẳng lẽ đây chính là ý nghĩa thực sự của ba chữ cổ trên Thánh Bia màu đen sao?
Vậy khối Thánh Bia màu đen này đích thực có tên gọi là "Vũ Hóa Đài"!
Tin tức trong Vũ Hóa Đài có niên đại từ thuở cực kì xa xưa, hơn nữa mang theo một cỗ khí tức cực kỳ dũng mãnh. Bởi vì văn hóa khác biệt thật sự quá lớn, Phong Phi Vân cũng chỉ có thể từ trong một luồng tin tức này hiểu rõ một số thứ mấu chốt, "Địa Cực Truyền Tống Cổ Trận Đài... Võ Hóa Thiên Cung... Khí Vận Thạch... Ách Nan Thân Vẫn..."
Những từ này cũng có hơi lộn xộn, căn bản không đoán được rốt cuộc nó muốn biểu đạt ý tứ gì. Trong những từ này, Phong Phi Vân chỉ biết tới "Địa Cực Truyền Tống Cổ Trận Đài". Chính là trên Bán Đạp Sơn kia có một tảng đá cao ba mươi ba trượng từ xưa đến nay ở trong Tế Đàn và Thánh Hồ.
Những thứ khác liền cũng không có một chút đầu mối nào.
← Ch. 0594 | Ch. 0596 → |