← Ch.0607 | Ch.0609 → |
Nàng kích động đến có hơi run rẩy, mắt nhung cẩn thận nhìn chăm chú Phong Phi Vân, trong mắt lộ vẻ sùng bái giống như nhìn thần tượng. Mặc dù hiện nay hắn đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết, sắc mặt tang thương, nhưng mà trong cái nhìn của nàng lại vẫn có một vẻ anh hào tài hoa kiêu ngạo, những người khác căn bản vô phương so sánh cùng hắn.
- Nếu như anh họ đã trở về, như vậy đám Tà Nhân này tất nhiên chịu không nổi.
Trong lòng Phong Thanh Dục nghĩ như thế, đối với Phong Phi Vân thì nàng có một sự sùng bái mù quáng.
Phong Phi Vân có hơi liếc mắt nhìn sang nàng, lập tức gương mặt Phong Thanh Dục đỏ bừng, tim đập nhanh hơn. Nàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Anh họ, những tên đệ tử Tà Tông này muốn ức hiếp ta và tỷ tỷ, anh nhất định phải báo thù cho chúng ta, đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất.
Phong Thanh Lan tuổi còn khá nhỏ, bị đệ tử Sâm La Điện lột sạch chỉ còn cái khố cừu màu hồng nhạt, nàng đang ngồi dưới đất, đau khổ lau nước mắt.
Phong Phi Vân chậm rãi đi tới, hắn cởi chiếc áo vải rộng rãi trên người, khoác lên trên người nàng rồi nói:
- Ta mặc dù đã không phải đệ tử của Phong gia, nhưng mà ngươi đã kêu ta một tiếng ạnh họ. Như vậy ta liền không cho phép bất luận kẻ nào lại ức hiếp ngươi.
Phong Phi Vân cũng không phải một người lạnh lùng, đời trước hắn là một con Phượng Hoàng ấp ra từ vỏ trứng, không có cha mẹ, không có huynh đệ tỷ muội, cũng không biết chính mình từ đâu mà đến. Cho nên đời này hắn xem ra rất coi trọng tình thân, mặc dù bị trục xuất khỏi Phong gia, nhưng mà trong lòng hắn thì kẻ đáng hận cũng vẻn vẹn chỉ là mấy vị lão tổ Phong gia kia và Gia chủ Phong gia. Còn đối với các đệ tử Phong gia khác thì hắn cũng không có hận ý.
Ngón tay trắng như tuyết của Phong Thanh Lan gắt gao nắm chặt chiếc áo vải ở trên người, trái tim nhảy lên cực kì nhanh, thật giống như cảm giác chính mình được người yêu ôm vào trong ngực.
- Xoạt!
Tiết Ích bay xuống từ trên chiến thuyền, mang theo một cây trường mâu màu đen, trên người vờn quanh hai con dị thú chiến hồn. Hắn cười lạnh nói:
- Phong Phi Vân, ngươi nghĩ rằng ngươi vẫn là Yêu Ma Chi Tử mà ngay cả Nạp Lan Hồng Đào đều có thể đánh bại ư. Hiện tại chẳng qua ngươi chỉ là một phế vật mệnh không còn được bao lâu.
Phong Phi Vân bỗng nhiên xoay người, đôi mắt trở nên sắc bén, hai đạo hỏa mang đột ngột phóng ra từ trong mắt của hắn. Một cỗ thần thức chi lực vô hình khổng lồ đè ép ra ngoài, lập tức khiến cho hai chân Tiết Ích run lên, đứng không vững nổi nên bước chân liên tiếp rút lui về phía sau ba bước, đôi giày sắt Kim Kiều Thiết đều bị xuyên thủng.
- Yêu Ma Chi Tử chẳng qua chỉ là một con quỉ đoản mệnh, ta tới lấy Yêu Ma Chi Huyết trên người hắn, mang về hiến cho Thái Thượng trưởng lão.
Một đệ tử Đệ Thất Điện Sâm La Điện giống như con khỉ ốm bay ra, hắc bào từ trên người rơi xuống, biến thành một mảnh Tà Phong đen sì bao phủ một chốn thiên địa.
- Giết Yêu Ma Chi Tử, có thể nổi danh giữa ngàn vạn người.
- Phong Phi Vân dám quản chuyện của đệ thất điện chúng ta, chính là sờ vào mông con cọp cái. Không giáo huấn hắn một chút thì hắn thực sự cho là chính mình rất giỏi đến đâu.
Lập tức, lại có hai đệ tử đệ thất điện xuất ra binh khí, đều tự đánh ra chín đạo tà thuật, biến thành những làn sóng trôi nổi trong không khí, uy lực cực kì đáng sợ.
Mấy thiên kim tiểu thư Phong gia kia đều sợ đến trốn chung một chỗ. Những đệ tử Tà Tông này đều quá cường đại, tùy tiện một tên đều có tu vi cao hơn bậc cha chú của bọn họ, quả thực tựa như Tu La đi tới từ Địa Ngục
- Vị anh họ trong truyền thuyết này, thật sự có thể đánh bọn chúng chạy sao?
Chỉ có hai tỷ muội Phong Thanh Dục và Phong Thanh Lan đối với Phong Phi Vân tin chắc không nghi ngờ, có một loại sùng bái cuồng nhiệt. Họ chỉ muốn thấy Phong Phi Vân đánh giết tứ phương với tư thế oai hùng, đây mới là người anh họ một mực trong cảm nhận bọn họ đã trở thành thần tượng, nam nhân giống như thần linh.
Phong Phi Vân vươn bàn tay, tốc độ cũng không nhanh, nhưng mà trên bàn tay lại hình thành một long hổ ảo ảnh, đây là lực lượng long hổ.
Lực của một hổ tương đương lực của mười ngưu, có lực lượng một ngàn lẻ hai mươi bốn vạn cân.
Lực lượng long hổ, có khả năng vác núi. Coi như là một số tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh, cũng không nhất thiết có thể đánh ra lực lượng một con long hổ.
Long hổ ảo ảnh cao hơn mười trượng hiện ra, đầu long thân hổ, trên người phủ đầy lân phiến, tựa như một con long hổ Thượng Cổ đích thực đã xuất thế. Nó to như một quả núi nhỏ, làm cho người ta sợ hãi không thôi.
- Phốc, phốc, phốc!
Ba tên đệ tử đệ thất điện này đều bị lực lượng long hổ đánh bay, thân thể nổ tung biến thành ba đám huyết vụ mang theo những giọt huyết tinh mịn, rơi ở trong dòng nước chảy xiết của Tấn Hà.
Phong Phi Vân chủ động xuất thủ, Sát Phạt quyết đoán. Thân thể so sánh tốc độ làn gió không biết nhanh hơn bao nhiêu lần. Vẻn vẹn chỉ là đi lượn một vòng liền vang lên bẩy âm thanh kêu thảm thiết, có bảy tên đệ tử đệ thất điện đều bị người ta đánh nát lục phủ ngũ tạng, tựa như một đám bùn nhão nằm ở trên mặt đất.
Một màn này quả thực dọa người, khiến cho các đệ tử đệ thất điện còn sống sợ đến bắp đùi bị chuột rút. Có hai tên đệ tử xoay người bỏ chạy, thân thể bắn lên, hóa thành hai tia sáng đen. Chỉ vẻn vẹn trong thời gian một cái hô hấp liền bay đến bên kia dòng Tấn Hà, chỉ còn thấy hai điểm đen lớn như vậy, đang cấp tốc chạy trốn theo phương hướng về quận Long Chiết.
- Phốc, phốc!
Phong Phi Vân đứng ở ngoài Thiên Môn, hắn búng ra hai ngón tay. Hai đạo chỉ quang đen tuyền trực tiếp xuyên thủng hai tên đệ tử đệ thất điện này. Chúng rơi thẳng tắp xuống nằm ở trên mặt đất, trên người máu tươi chảy ròng ròng.
- Mọi người liều mạng, ta không tin chúng ta nhiều người như vậy, vẫn còn không đánh lại được một kẻ hẳn phải chết.
Tiết Ích cầm trong tay trường mâu màu đen dẫn đầu xông đi ra ngoài, hai con dị thú chiến hồn quấn ở trên người cũng lao theo ra. Hắn dẫn theo mười ba đệ tử tinh anh của đệ thất điện xông tới đằng đằng sát khí.
Tiết Ích đương nhiên không phải hạng người dễ dàng đối phó. Trong thế hệ trẻ tuổi đệ thất điện có khả năng xưng hùng, thiên tư bản thân càng là phi phàm, đã đạt tới cảnh giới anh tài nghịch thiên.
- Long Hoàng Nhất Đao Sát!
Trong tay Phong Phi Vân toát ra một mảnh hào quang trắng lóa, một thanh thạch đao thật lớn đã nắm ở trong tay, thân thể đứng thẳng tắp. Hắn bổ ra một đao, phát ra một tiếng Long Ngâm cao vút, một con Trường Long trắng tinh bay đi ra ngoài.
Sau khi một đao đi qua, tất cả mười ba đệ tử tinh anh đệ thất điện bị chém thành hai đoạn, chặt đứt ngang người, lục phủ ngũ tạng đều biến thành huyết bùn mà chảy xuôi xuống.
- Rầm!
Thanh trường mâu màu đen trong tay Tiết Ích gãy lìa, hai con dị thú chiến hồn bị cắn nát, trên thân thể có vết đao dài một thước. Đao khí bá đạo tràn vào thân thể của hắn, chém vỡ linh hồn của hắn, thân thể cứ như thế té xuống.
← Ch. 0607 | Ch. 0609 → |