← Ch.0621 | Ch.0623 → |
Tu vi của nàng tuy rằng bị phong ấn, nhưng Linh Giác vẫn còn, cảm nhận được đạo nguyên kình khí trên Hóa Đạo Thụ, đó là một cổ đạo khí ngay cả cự kình cũng không biết làm gì.
Chỉ ngửi lấy một đám cũng đã khiến thân người tâm ích lợi, xương cốt toàn tân đều rung động không dứt. Nếu có thể tu luyện dưới Hóa Đạo Thụ thì coi như là một tên ngu cũng có thể nhẹ nhõm tu tu luyện tới cảnh giới cự kình.
Phong Phi Vân tự nhiên không có khả năng nói cho nàng biết, đó chính là Hóa Đạo Thụ, đây là một khỏa thần thụ, nếu truyền đi, sẽ khiến toàn bộ Tu Tiên Giới rung chuyển.
Phong Phi Vân không nói một lời bước về phía Hóa Đạo Thụ, nếu có thể đào gốc thần thụ này đi thì có thể sáng lập ra một tu tiên đại giáo.
Càng là bước vào sâu trong hắc ám, ngược lại càng ngày càng an bình, những sinh vật quỷ dị kia đều biến mất tung tích, càng yên tĩnh, ngược lại càng khiến người cảm thấy sợ hãi.
Phong Phi Vân đi gần một canh giờ, xuyên qua một mảnh đại chiểu màu đen đi qua ba tòa cầu đá, gặp hơn mười tòa mộ đàn, nhưng lại cảm giác Hóa Đạo Thụ cách mình vẫn cực kỳ xa xôi, thật giống như mình vẫn một mực dậm chân tại chỗ, khoảng cách giữa cả hai căn bản không hề rút ngắn vậy.
Vạn Hương Sầm một mực đều theo sát sau lưng Phong Phi Vân, tự nhiên cũng đã nhận ra chỗ quỷ dị trong đó, nói:
- Mảnh địa vực này có cổ quái, gốc cây già huyết hồng kia tựa hồ căn bản không cùng thế giới với chúng ta, chúng ta cho dù có đi cả đời, cũng không có khả năng đi đến dưới cây.
- Đảo Nghịch Thiên Địa chi thuật.
Phong Phi Vân nói.
Vạn Hương Sầm có chút kinh ngạc nói:
- Ngươi nói cái gì?
- Khục khục, không có gì!
Phong Phi Vân ho khục, không tiếp tục đi về trước nữa, cúi thân thể xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng cục đá thôi diễn Thiên Địa quy tắc.
Hắn hiện giờ đã lĩnh ngộ được tiểu diễn chi sổ tứ thập phân chi tứ, đối mặt với loại tử vong tuyệt địa này đã có rất nhiều biện pháp ứng đối.
Tăng thêm hắn hiện giờ đã đạt đến Thiên Mệnh đệ nhất trọng, có một ít Phượng Hoàng bí thuật trước kia không thể dùng ra hiện giờ cũng có thể sử dụng, coi như là ở trong Đảo Nghịch Thiên Địa chi thuật cũng có thể tìm ra một tia quy tắc và sinh lộ.
- Đã có, đi theo ta!
Phong Phi Vân đứng dậy, trên chân giẫm ra bộ pháp kỳ dị, bước ra phía trước một bước, toàn bộ không gian đều có chút run lên, không khí cũng tựa hồ biến thành trạng thái dịch, loại cảm giác này, giống như xuyên qua một tầng nước vậy.
Bá!
Lúc chân Phong Phi Vân rơi xuống đất, cảnh tượng trước mắt đã xảy ra biến hóa cực lớn.
Vạn Hương Sầm theo sát phía sau của hắn, đi ra, sau khi thấy cảnh tượng trước mắt liền vội vàng dùng tay che miệng, nói:
- Phần mộ kia đã biến mất...
Đúng vậy, phần mộ biến mất.
Vốn Hóa Đạo Thụ là sinh trưởng ở trên phần mộ, nhưng sau khi xuyên qua bố cục của Đảo Nghịch Thiên Địa chi thuật thì Hóa Đạo Thụ vẫn còn, nhưng phần mộ đã biến mất, mà đổi thành một tòa nhà tranh.
Hóa Đạo Thụ chính là sinh trưởng ở trước nhà tranh, trên cây quang vũ rơi vãi, huyết diệp theo gió mà phiêu.
Phong Phi Vân nhìn chăm chú vào Hóa Đạo Thụ, con mắt cực kỳ tập trung.
Vạn Hương Sầm mang theo vẻ tò mò theo ánh mắt Phong Phi Vân nhìn đi, chỉ thấy trên cây ki vậy mà treo một cổ Tà Thi, chỉ là Tà Thi này đã thập phần tàn phá, không có đầu lâu, không có tay trái phải, không có chân trái, không có lồng ngực...
Thi thể quả thực cực kỳ rách nát, cũng chỉ có một cái đùi phải và một cái sống lưng, hơn nữa chúng cũng đã hư thối không chịu nổi, khô quắt đến cực điểm, không có một giọt máu huyết, giống như là bị người dùng đao búa đập nát, dùng Liệt Hỏa nướng thành thây khô vậy.
Nhưng một cổ thi thể tàn phá đến không tàn phá hơn như vậy lại cho người một loại cảm giác cực kỳ sợ hãi, còn cách rất xa nhưng đã khiến người cảm giác toàn thân đều không được tự nhiên.
Tà lực ẩn chứa trong đó quả thực có uy lực đập vụn một phiến Thiên Địa.
Phong Phi Vân sắc mặt vốn đã thương trắng như tờ giấy, giờ phút này lại càng thêm tái nhợt, Diêm Vương Ấn Ký nơi ngực như muốn bay ra, khiến hắn thập phần khó chịu.
- Vì sao Diêm Vương Hủ Huyết trong thân thể ta đã bắt đầu không bị khống chế rồi, chẳng lẽ Tà Thi tàn phá treo trên cây kia chính là Diêm Vương trong truyền thuyết sao?
Phong Phi Vân xếp bằng ở đấy, điều động lực lượng toàn thân, toàn lực trấn áp Diêm Vương Hủ Huyết trong thân thể.
Két.. !
Dưới cây, cửa nhà tranh mở ra, một lão giả từ bên trong đi ra, lão giả này một mực vẫn ở trong nhà tranh kia, mặc trên người tử kim linh bào, lộ ra đặc biệt tinh thần.
Phong Phi Vân vội vàng thu liễm linh khí, từ trên mặt đất đứng lên, cảnh giác lão giả này, Vạn Hương Sầm có chút di động bước chân, không lưu dấu vết đứng ở sau lưng Phong Phi Vân.
Thật là quỷ dị, ở nơi thế này, rõ ràng còn một người sống, quả thực quá không thể tưởng tượng nổi.
Lão giả này thập phần hòa ái hiền lành, trên người mang theo một cổ tường hòa chi khí, trên đỉnh đầu lơ lững Tử Thanh tiên quang, quả thực giống như đúc bức họa gia chủ Phong gia đời thứ nhất.
Hắn chẳng lẽ chính là gia chủ Phong gia đời thứ nhất? Hắn vậy mà không chết? Điều này sao có thể?
Coi như là sử thi cự kình cũng không sống được đến một ngàn năm, gia chủ Phong gia đời thứ nhất rõ ràng đã chết đi hơn một nghìn năm, làm sao có thể ở trong nhà tranh này được?
Trong hai mắt Phong Phi Vân cháy lên hỏa diễm, vận chuyển Phượng Hoàng Thiên Nhãn, hắn cảm thấy rất có thể là gia chủ Phong gia đời thứ nhất đã biến thành Thi Tà, từ trong phần mộ leo ra.
Nhưng khiến hắn thất vọng chính là, ở trên người lão giả này một tia thi khí cũng nhìn thấy, là một người sống.
- Ta ở trong thân thể của ngươi cảm nhận được huyết mạch người Phong gia ngươi là hậu bối đệ tử Phong gia sa?
Lão giả này trên mặt hiền lành mỉm cười, mang đến cho người một loại cảm giác như gió xuân quất vào mặt.
Hắn vậy mà mở miệng nói chuyện...
Phong Phi Vân cưỡng ép khiến mình trấn định lại, nói:
- Không phải đệ tử Phong gia.
Lão giả kia lông mày có chút cau lại, nhô lên một đống nếp nhăn.
Phong Phi Vân nhanh chóng nói tiếp:
- Chính là bị gia chủ Phong gia đời thứ chín trục xuất Phong gia, tự nhiên không còn là đệ tử Phong gia nữa?
- Phong gia tổ huấn, không phải người đại gian đại ác, không phải người khi sư diệt tổ, không phải người làm phản gia tộc thì sẽ không bị trục xuất Phong gia. Ngươi đến cùng phạm vào điều nào trong ba điều mới bị trục xuất Phong gia?
Lão giả sắc mặt trở nên nghiêm túc, có chút khiếp người, cổ khí tức uy nghiêm kia trực tiếp đè tới khiến Vạn Hương Sầm phải quỳ trên mặt đất.
Đây không phải lực lượng áp chế, mà chỉ là một loại chấn nhiếp phát ra từ linh hồn.
Lão giả này vậy mà biết rõ Phong gia tổ huấn, chẳng lẽ thật là gia chủ Phong gia đời thứ nhất, hắn không chết, vẫn còn sống? Sống hơn một nghìn năm?
Thế nhưng mà rượu thịt hòa thượng vì sao nói hắn đã hóa tà?
← Ch. 0621 | Ch. 0623 → |