← Ch.0629 | Ch.0631 → |
Nhưng cảnh giới Thiên Mệnh mỗi một trọng đều rất khó đột phá, hơn phân nửa số tu sĩ đều bởi vì thiên tư không đủ mà sau khi đạt tới Thiên Mệnh đệ nhất trọng liền không thể tiến thêm, cả đời đều bị khốn chết ở cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng.
Làm một ví dụ, nếu là nói Thần Tấn vương triều tổng cộng có một trăm tỷ nhân khẩu, nhưng tu sĩ có thể đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh ít đến thương cảm, xác suất thấp đến đáng sợ, có lẽ cũng chỉ có một phần mười vạn.
Nói cách khác trong mười vạn người, mới có một người có thể đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh, tổng cộng cộng cũng chính là một trăm vạn người.
Nhưng trong một trăm vạn tu sĩ Thiên Mệnh này, có một nửa đều dừng lại ở cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng, bởi vì nguyên nhân thiên tư nên trọn đời cũng không thể đột phá, cho dù tu luyện 300 năm, 400 năm thì vẫn là cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng, chỉ có điều bởi vì mấy trăm năm tích lũy nên chiến lực cường đại hơn tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng bình thường rất nhiều.
Đây là một loại đào thải tàn khốc, cảnh giới càng hướng lên thì đào thải càng mạnh, ví dụ như nửa bước cự kình muốn tấn chức cự kình, chỉ có một phần mười xác suất.
Trong mười người nửa bước cự kình, mới có thể có một người đạt tới cảnh giới cự kình.
Tu sĩ Thiên Mệnh đệ ngũ trọng muốn đạt tới cảnh giới nửa bước cự kình, cũng là xác suất một phần mười.
Có thể đứng ở đỉnh phong vĩnh viên rất ít.
Cảnh giới Thiên Mệnh, mỗi một trọng thực lực đều sẽ chênh lệch cực lớn, theo cảnh giới đề cao, muốn vượt cấp mà chiến lại càng thêm gian nan, dù sao có thể tu luyện tới cảnh giới siêu cao thì đều là nhân vật đỉnh phong đã qua tầng tầng sàng chọn, thiên tư cũng sẽ không quá kém.
Cho nên, sau khi đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh, thiên tài cấp bậc sử thi cũng không thể vượt qua ba cảnh giới giết người, cho dù vượt qua hai cảnh giới giao thủ với người cũng cực kỳ cố hết sức, thậm chí còn có thể bị đánh bại nữa.
- Phong Phi Vân, thả ra điện hạ chúng ta ra, lưu ngươi toàn thây.
Một lão giả có chút khô gầy trong ba lão giả áo đen kia lấy tay chỉ vào Phong Phi Vân, mang theo ngữ khí mệnh lệnh nói.
Phong Phi Vân kéo theo bạch thạch cự đao, chủ động nghênh đón lấy, cười nói:
- Thả người nhà của ta ra, sau đó cút ra khỏi Huyền Tinh Phúc Địa, ta lập tức sẽ trả nàng cho các ngươi.
- Lớn mật, ngươi cho rằng ngươi có tư cách bàn điều kiện với chúng ta sao?
Lão giả khô gầy kia biết rõ Phong Phi Vân không dễ chọc, vì vậy trực tiếp tế ra bổn mạng pháp khí, trong đan điền sánh chói trăm đạo, một cái Thanh Đồng chiến thương bay ra, tựa như một đạo thanh sắc tia chớp.
Phong Phi Vân căn bản không liều mạng với bọn họ, dù sao mục đích của hắn là tới cứu người, mà không phải giết người, loại chuyện giết ngươi này đương nhiên phải lưu lại cho cường giả làm, mình không cần phải vọt lên tuyến đầu.
Hắn bắt lấy cái cổ thon dài của Vạn Hương Sầm, đặt ở ngực mình, đưa bạch thạch cự đao kề lên cổ nàng, bộ dáng rất giống đại thúc bán thức ăn ngoài chợ lấy đao giết ngỗng vậy.
Vạn Hương Sầm hiện giờ chính là một con ngỗng trong tay Phong Phi Vân.
- Ai mẹ nó dám tới, có tin ta ta chặt đầu nàng không?
Thanh âm Phong Phi Vân cực kỳ hữu lực.
Nhưng sắc mặt của hắn lại rất yếu ớt, không có một tia huyết sắc, tựa như một con ma ốm vậy.
Hắn cũng không muốn để cho người khác biết rõ, hắn đã hóa giải được Diêm Vương Hủ Huyết, nếu để cho những đại nhân vật thê hệ trước kia biết được, chỉ sợ cuộc sống hằng ngày khó có thể bình an a, bọn họ sẽ coi hắn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, chỉ muốn giết đi cho thống khoái.
Cho nên, Phong Phi Vân nhất địn phải tiếp tục giả vờ làm đoản mệnh quỷ sống không được bao lâu nữa.
Vạn Hương Sầm năm ngón tay mảnh khảnh đều bóp chặt đến "Khanh khách" rung động, quá ghê tởm, Phong Phi Vân rõ ràng ở trước mặt nhiều người như vậy nắm lấy đầu của nàng, còn đè nàng xuống đất, kề đao vào cổ nàng nữa, cái này làm bảo nàng về sau phải ngẩng đầu làm người thế nào đây?
Sau khi Phong Phi Vân làm như vậy quả nhiên đã khiến ba lão giả cảnh giới thiên Mệnh đệ nhất trọng kia sợ tới mức lui về phía sau, sợ sẽ ép tên liều mang này, nếu vì thế mà làm bị thương đến một sợi lông của điện hạ, ba người bọn hắn chỉ sợ cũng phải biến mất khỏi Tu Tiên Giới mất.
Tất cả mọi người biết rõ, Phong Phi Vân tuổi thọ không nhiều lắm rồi, căn bản không sợ chết, cũng chính bởi vì như thế, cho nên không ai dám đánh bạc mạng với hắn cả.
Bá! Bá! Bá! Bá!
Sâm La Điện đệ thất điện bốn vị nữ hộ điện cũng từ trên đỉnh núi bay xuống, trên lưng phủ lên áo choàng màu đên, trên đầu tết tóc đuôi ngựa, đổi một cái đai lưng màu vàng, phát họa ra vòng eo mảnh khảnh như rắng nước kia.
Bốn người các nàng đều là Thiên Mệnh đệ nhị trọng, đều có nghịch thiên chi tư, trên người khí tức nồng hậu dày đặc, chiến lực mỗi người đều không hề yếu hơn Phong Phi Vân bao nhiêu.
Một nữ hộ điện tuổi hơi lớn trong đó, áp giải một trung niên nam tử mang theo gông sắt đi ra, mặt như băng sương nói:
- Phong Phi Vân, có nhận ra hắn không?
Trung niên nhân này làn da hơi có vẻ ngăm đen, nhưng lại không mất đi văn nhã chi khí, một đôi mắt sáng ngời phẫn nộ nhìn chằm chằm vào nữ hộ điện mới vừa đẩy hắn kia.
- Nhị bá!
Trong mắt Phong Phi Vân thoáng vài phần nhu hòa, mới vài năm không gặp, Nhị bá lại già đi không ít.
Gia gia Phong Phi Vân tổng cộng có ba con trai, phụ thân của hắn gọi là Phong Vạn Bằng, đứng hàng thứ ba.
Trung niên nhân trước mắt này gọi là Phong Vạn Lý, cũng là nhị ca của phụ thân hắn, cho nên Phong Phi Vân gọi người trung niên này là Nhị bá.
- Phi Vân!
Phong Vạn Lýcó chút kích động nhìn Phong Phi Vân, thế sự xoay vần trong mắt, kìm lòng không được chảy ra nước mắt, thở dài nói:
- Ngươi không nên tới ah!
Phong Phi Vân nếu cũng chỉ có linh hồn lớn lên ở Phượng Hoàng tộc thì hắn có lẽ căn bản sẽ không để ý đến cái gọi là thân tình, càng sẽ không gọi một nhân loại là phụ thân và Nhị bá.
Mà trên thực tế, Phong Phi Vân mặc dù có Phượng Hoàng linh hồn, nhưng thân thể này dù sao cũng là thân thể nhân loại, chính thức chiếm chủ đạo chính là linh hồn nhân loại, cũng là linh hồn của Phong thiếu gia.
Mà cuộc sống nhân sinh trong Phượng Hoàng tộc kiếp trước càng giống như một đoàn trí nhớ khổng lồ, có thể ảnh hưởng rất lớn đến hỉ nộ ái ô và phán đoán tư duy của Phong thiếu gia, nhưng cũng không phải là chủ ddaonj.
Dĩ nhiên thù hận đối với Thủy Nguyệt Đình, là khắc cốt minh tâm, coi như là trải qua thế sự luân hồn cũng khó giảm đi nửa phần.
Cũng chính bởi vì như thế, Phong Phi Vân đối với thân nhân của mình cực kỳ coi trọng, xem bọn họ như trưởng bối khả kính của mình, cho nên hắn mới có thể đến đây, bằng không, hắn cũng không thèm quản đến Phong gia làm gì.
Phong Phi Vân cười khổ nói:
- Nhị bá, ngươi yên tâm ta đã dám đến thì có nắm chắc tuyệt đối có thể cứu các ngươi ra khỏ ma chưởng.
← Ch. 0629 | Ch. 0631 → |